Kiếm Chủng

Chương 24

Kim Tượng Đế chỉ dám liếc qua Hoa Thanh Dương nhưng không hề dừng lại, trong lòng hắn sợ, hợ Hoa Thanh Dương sẽ giết mình, sẽ giết Tuệ Ngôn sư huynh. Nhưng hắn càng hy vọng Tuệ Ngôn có thể cho mình nhìn Hoa Thanh Dương thêm nhiều lần nữa, bởi vì hắn muốn nhớ kỹ tướng mạo của gã.

Đi thẳng tắp về phía tây.

Hắn chạy qua người Hoa Thanh Dương, gã quả nhiên cũng không thèm nhìn Kim Tượng Đế chỉ lạnh lùng nhìn Tuệ Ngôn, toàn thân dường như bị bao phủ bởi một hào quang vô tình. Kim Tượng Đế đột nhiên nhớ tới câu: “Đại Đạo vô tình…”

“Hắn nhất định muốn mình hợp nhất với thiên đạo cho nên đã biến thành kẻ vô tình rồi”

Đêm nay phảng phất như sẽ không có bình mình, trên bầu trời không trăng, không sao, cả vùng đất chìm trong bóng tối đen kịt. Kim Tượng Đế hận mình lại có thể nhìn rõ mọi thứ trong hoàn cảnh như vậy, nếu như không nhìn thấy gì thì cũng có thể sẽ không phải rời đi rồi.

Trong tai hắn truyền tới thanh âm của Tuệ Ngôn: “Đừng quay đầu, cứ đi thẳng về phía tây, nhớ kỹ nhất định phải giữ Linh Đài thanh tĩnh” Trong lòng gào thét nhưng không một thanh âm nào phát ra, hắn trèo lên trên một ngọn núi cao tốc độ càng lúc càng nhanh. Ngay khi Kim Tượng Đế trèo lên tới đỉnh núi thì trong thiên địa vang lên một tiếng quát khẽ: “Chư Thiên tinh tượng”

Bầu trời đen nhánh đột nhiên hiện lên vô số ánh sao, trong khoảng thời gian ngắn ánh sao lóng lánh mê ly đã chiếu sáng khắp thiên địa. Trước mắt Kim Tượng Đế cũng sáng rực nhưng hắn không thể nào quay đầu lại, ánh sao chiếu rọi mọi bóng dáng trong vùng đất.

Thân thể hắn chạy như bay tựa như một đạo kim quang trườn trên mặt đất, còn ánh mắt thì nhìn thấy tràng cảnh chém giết thê mỹ trên chin tầng trời.

Trên cửu thiên, tinh quang chói sáng

Tuệ Ngôn chậm rãi thả bước trong tinh quang, trên người là một bộ pháp bào tựa như được kết từ tinh không, mông lung như được phủ một tầng tinh quang mê ly. Y cũng không còn già nua nữa, nếp nhăn trên mặt đã biến mất, tưởng như đã phản lão hoàn đồng, phảng phất như đã vượt khỏi biên giới thời gian.

Sao sáng đầy trời chỉ xuất hiện trong một sát na rồi biến mất, trời lại về môt màu đen kịt. Chỉ có trên người Tuệ Ngôn là bao phủ một lớp tinh quang mông lung, bước đi trên chin tầng trời.

Hoa Thanh Dương đứng yên chỉ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn nhưng dù là ai cũng có thể thấy được trên người gã có kiếm cương sát khi xông thẳng tới vân tiêu.

Tuệ Ngôn bước trên không trung, mỗi bước tựa như lại có một ngôi sao trên bầu trời lấp lánh. Từ dưới nhìn lên phảng phất như một bước của y đang đạp lên trên một ngôi sao, chỉ thấy y chỉ một ngón tay lên trời, cùng lúc đó trên cửu thiên có một ngôi sao đột nhiên xuất hiện, một đạo tinh quang theo ngón tay của y rơi xuống, nhằm thẳng vào Hoa Thanh Dương, tinh quang bị dẫn dắt lao tới gã.

Kiếm quang trong tay Hoa Thanh Dương chớp tắt, kiếm khí xông tiêu, đâm thẳng ra, tinh quang vụt tắt. Tuệ Ngôn vẫn phiêu huyễn giữa Cửu thiên, một lần nữa chỉ tay lên trời, lại một ngôi sao xuất hiện trong bóng tối, lại rơi xuống theo hướng mà ngón tay của y chỉ. Hoa Thanh Dương lại chém một kiếm, tinh quang lại biến mất. Nhưng khi tinh quang tan biến lại có một đạo nữa rơi xuống, kiếm trong tay gã tựa như vỡ ra, chia thành hai đạo kiếm quang. Kiếm quang mới phân thì lại một đạo tinh quang rơi xuống, kiếm quang lại chia ra một đạo nữa nghênh đón tinh quang.

Tinh quang rơi càng lúc càng nhanh còn kiếm trong tay Hoa Thanh Dương đã hóa thành một tấm lưới bao phủ toàn thân.

Ánh sao lấp lánh, Tuệ Ngôn một tay chỉ thiên một tay chỉ địa, mỗi bước là một ngôi sao lấp lánh. Theo thân hình biến ảo của y mà từng đạo tinh quang rơi xuống từ Cửu Thiên, giờ khắc này, toàn bộ bầu trời giống như đang chuyển động quanh Tuệ Ngôn.

Tinh Quang rơi xuống càng lúc càng dày đặc, tựa như mưa sao băng. Đã không còn thấy rõ thân hình Hoa Thanh Dương nữa chỉ thấy kiếm quang cuồn cuộn, nhấp nhô như tuyết.

“Tinh di”

Thanh âm của Tuệ Ngôn vang trên bầu trời, thanh âm vang lên, bầu trời đầy sao xuất hiện, tinh quang lao về phía Hoa Thanh Dương như vô số thanh kiếm đâm xuống

Kiếm quang quanh người Hoa Thanh Dương tăng vọt, kiếm khí bay thẳng lên trời đâm toái tất cả tinh quang lao xuống người y.

“Đấu chuyển”

Âm thanh xuất hiện, bầu trời sao chuyển động xung quang Tuệ Ngôn đột nhiên trở nên mông lung, tinh quang hóa thành mây khói mê ly nuốt lấy Hoa Thanh Dương. Chỉ thấy trên đầu gã đột nhiên hiện ra một đạo nhân áo trắng, khoanh chân ngồi, thanh tĩnh không có chút tình cảm nào.

“Ngọc Đỉnh pháp tượng”

Đây là một trong hai mươi mốt pháp tượng, Ngọc Đỉnh Pháp Tượng, chủ tu kiếm đạo, khi đại thành thì sẽ có một thanh trảm tiên kếm có thể chém hết tiên nhân trong thiên hạ.

Hoa Thanh Dương cùng pháp tượng tương dung, phóng lên trời, một kiếm đâm về phía tinh không.

Tuệ Ngôn đã biến mất trong tinh quang, đúng lúc này tinh quang đột nhiên cuộn xoáy nuốt lấy Hoa Thanh Dương.

Trời lại một lần nữa trở nên đen kịt.

Trong bóng tối vô só người ngửa mặt lên trời nhìn.

Trong sát na này Kim Tượng Đế cũng đã có thể lại khống chết thân thể mình, trong lòng cực kì bất an đang muốn xoay người lại thì trước mặt đã có thêm một người. Người này hắn đã từng gặp trước Huyền Thiên Môn, lần trước có Thanh y đi cùng, chính gã từng muốn đuổi Thanh Y đi, có điều sau này gã bận nghênh đón khách mời nên đành thôi.

Cũng vì vậy mà gã mới bị xử phạt. Khi gã biết linh hầu trong môn phái bị Thanh Y và Kim Tượng Đế giết chết thì trở nên luống cuống. Cũng may gã rất quyết đoán, chủ động xin lệnh xuống núi đuổi giết Thanh Y và Kim Tượng Đế bất luận sinh hay tử cũng phải mang về sư môn bằng không gã sẽ bị nhốt vĩnh viễn ở Táng Tiên cốc.

Táng Tiên cốc là chỗ ở của người phạm môn quy của Huyền Thiên Môn, hoàn cảnh ác liệt, truyền lưu rằng cho dù tiên nhân có tiến vào đó thì lâu ngày sẽ trở thành phàm nhân.

“Cuối cùng cũng tìm ra ngươi, hôm nay ngươi có muốn trốn cũng không được” Đạo nhân lạnh lùng nói.

“Ngươi tìm ta là vì con linh hầu kia” Kim Tượng Đế nói.

“Khi đó khai ân cho các ngươi quan sát trước sơn môn lâu như vậy mà còn không biết cảm ơn lại dám đả thương linh thú trong Huyền Thiên Môn, quả nhiên là xà tính âm độc”

“Đó là do linh thú của các ngươi muốn giết chúng ta chúng ta cũng không hề trêu chọc nó”

"Ta đã bảo các ngươi đi, các ngươi không đi, gieo gió thì gặt bão, cho dù hai mạng các ngươi cũng không thể sánh được với một mạng của linh thú” Đạo nhân lạnh lùng

Kim Tượng Đế muốn trở lại sơn cốc nhanh một chút nên không muốn nói chuyện nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Nhân gian có câu “mệnh là vô giá dùng thân phận để tính sức nặng”. Ngày đó nó muốn giết chúng ta, Hoa Thanh Dương muốn giết sư huynh ta, ngươi muốn giết ta, chẳng qua là thực lực của các ngươi cao hơn một chút thôi, ngày khác nếu có người giết đến tận Huyền Thiên Môn các ngươi nói một câu Huyền Thiên Môn các ngươi không xứng chiếm cứ Động Thiên Phúc Địa thì các ngươi sẽ nghĩ sao”

“Thú cuối cùng cũng là thú cho dù khai linh cũng không thể thoát được tư tưởng của động vật” Nói rồi vung tay lên, một đạo linh phù chui vào hư không hóa thành một tấm linh võng trùm tới Kim Tượng Đế. Loại pháp thuật này Tuệ Ngôn cũng từng dùng qua, khi đó nó đã thu được nội đan của một con độc xà sắp biến hóa.

Thân hình Kim Tượng Đế uốn éo hóa thành một đạo kim quang thoát ly phạm vi linh võng bao phủ. Sau đó bắn về phía đạo nhân. Đạo nhân cười lạnh, khi kim quang đến trước mặt thì tay y đã xuất hiện, trên tay bao phủ một tầng thanh quang mông lung.

Kim Tượng Đế cảm thấy tay này như bao phủ cả trời đất, bất luận có tránh thế nào cũng không được. Mặc dù có cảm giác này nhưng hắn vẫn không thể để mình bị bắt, thân thể lại khẽ chuyển như cá trong nước, tránh khỏi bàn tay kia.

Trông thì có vẻ dễ dàng nhưng kì thực áp lực lại cực lớn, giống như chui vào trong bùn đất, chỉ một lần tránh này cũng đã hao hết phân nửa linh khí trong người hắn. Vì không biến hóa cho nên hoành cốt vẫn ngăn cản linh khí di chuyển thành một chu thiên cho nên mỗi lần hắn sử dụng pháp lực đều phải nghỉ một chút để điều tức.

Sau khi hắn thoát khỏi phạm vi bao phủ của bàn tay đạo nhân, rất muốn quay người trở lại cắn đạo nhân rồi trút nọc độc vào cơ thể gã giống nhưng lần tranh đấu trước. Trong lòng Kim Tượng Đế chỉ muốn giết hết tất cả người ngăn cản trước mặt mình.

Thế nhưng hắn không nhìn thấy mặt của đạo nhân mà là áo bào màu xanh.

Một lực hút mãnh liệt từ trong ống tay áo xuất hiện, trói buộc thân thể của Kim Tượng Đế rồi kéo hắn vào trong tay áo. Trong lòng Kim Tượng Đế cả kinh, loại cảm giác này hắn từng găp chính là khi bị túi càn khôn của Ma Thiên Đại Vương thu vào.

Đây chính là tụ lý càn khôn thuật có tính chất giống với túi Càn Khôn của Ma Thiên Đại Vương. Thứ này một nửa là pháp bảo, một nửa là pháp thuật, cũng là một trong những thuật pháp mà người trong Đạo Môn thích dùng nhất, có thể chứa đồ cũng có thể đối địch.

Nhưng ngay khi Kim Tượng Đế sắp chui vào trong tay áo thì trên người hắn xuất hiện một lớp tinh quang sau đó thân thể của hắn uốn éo, giãy giụa tránh thoát rồi rơi vào trong một nhánh cây không xa.

Cái đuôi màu vàng cuộn quanh nhánh cây, đầu ngóc lên cao cảnh giác nhìn đạo nhân. Một trận gió thổi tới khiến thân hình hắn cũng khẽ lắc lư.

Ánh mắt đạo nhân tỏ ra kinh ngạc, chính Kim Tượng Đế cũng cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt của hắn tuy nhìn đạo nhân nhưng nội tại thì nhìn Linh Đài, bởi vì trong Linh Đài hắn có một tờ linh phù dán trên tuyết sơn.

Linh phù màu đen kịt trên phù có một chút màu trắng. Nếu như phù là trời đêm thì điểm trắng là ngôi sao. Hắn nhớ tới Tuệ Ngôn đã tặng hắn một đạo linh phù để bảo vệ hắn. Vừa rồi ngay khi hắn bị thu vào trong tay áo thì chính lực lượng của linh phù đã giúp hắn thoát khỏi trói buộc. Chỉ là bắt hắn dùng lại thì hắn không biết phải khống chế lực lượng của linh phù kia như thế nào.

Đạo nhân kia cũng đứng yên, khi Kim Tượng Đế thoát thân thì trên người hắn cũng hiển lộ ra một loại khí tức khiến gã cảm thấy nguy hiểm. Cái lắc mình của Kim Tượng Đế khi nãy thiếu chút nữa đã khiến Tụ lý Càn Khôn của gã vỡ nát. Lòng khinh thị lập tức thu lại, móc trong ngực ra mười mấy tờ linh phù tản mát khí tức bất đồng, có lạnh lẽo, có nóng rực, có u ám, có mờ ảo… lần này xuống núi gã đã chuẩn bị cực kỳ kỹ càng, mượn linh phù am hiểu nhất của các sư huynh trong môn phái để mang theo.

Một người một rắn đối diện, đề phòng lẫn nhau.

Kim Tượng Đế cố gắng cảm ứng tờ linh phù dán trên tuyết sơn, ngoại trừ phương pháp này hắn không biết còn cách nào để sử dụng từ linh phù kia không. Hắn minh bạch rằng đệ tử của đại phái rất lợi hại, cho dù gã có địa vị rất thấp trong Huyền Thiên Môn nhưng tới nay hắn vẫn không thể quên nổi con linh hầu từ Huyền Thiên Môn đi ra, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã khiến Thanh Y đã mất mạng. Còn may là cố gắng của hắn không uổng phi, rốt cuộc đã cảm ứng được lực lượng của linh phù, linh phù có hào quang lóng lánh còn thân thể hắn cũng hiện ra một tầng tinh quang mê ly. Chỉ là ánh sáng này lúc ẩn lúc hiện đứt quãng.

Đột nhiên đạo nhân ném ra một tờ linh phù, linh phù hóa thành một ngọn lửa đốt cháy linh khí cả một vùng không gian, trong chốc lát hỏa diễm phô thiên cái địa tràn xuống người Kim Tượng Đế.

Kim Tượng Đế hóa thành một đạo kim quang từ dưới bay lên xuyên qua hỏa diễm, còn chỗ mà hắn đứng khi nãy đã biến thành một biển lửa. Trên người Kim Tượng Đế tinh quang sáng tắt bất đinh, hắn còn chưa thể nào sử dụng liên tục linh phù kia. Ngay khi hắn rơi xuống đạo nhân lại ném một tờ linh phù ra, linh phù này chui vào hư không liến biến mất, trong lúc Kim Tượng Đế còn đang nghi hoặc thì phát hiện mình không thể nhúc nhích được, thân hình đã kết thành băng, đồng thời toàn bộ cây cối, đất đai, núi đá đều đã biến thành một thế giới băng giá, chính giữa một khối băng có một con kim xà đang ngẩng đầu lên tựa như đang cố thoát khỏi trói buộc của đại địa bay lên tận Cửu Thiên.

Bình Luận (0)
Comment