Kiếm Chủng

Chương 27

Tiếng gào của Trí Thông có thể nói là chấn động cửu thiên, hắc côn chống trời phảng phất như đã đập vụn hư không.

Cực nhanh, tựa như thiên thạch hạ xuống.

Pháp tượng trên người Hoa Thanh Dương đột nhiên lao ra, Ngọc Đỉnh pháp tương không chờ ngưng thành thực chất đã lăng không đâm một kiếm tới Trí Thông, kiếm này nhanh tới mức Kim Tượng Đế còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì đã tới trước mặt Trí Thông.

Hắc côn trong tay Trí Thông không chút chần chừ đập thẳng ra, tiếng gió gào thét, linh khí trong vòng mười dặm tụ lại rồi tràn lên như thủy triều

Một ánh sáng chói mắt xuất hiện, linh khí tán ra khắp bốn phương tám hướng.

Ngọc Đỉnh Pháp Tượng nổ tung, Hoa Thanh Dương phụt ra một ngụm máu tươi rồi biến mắt trong ánh sáng.

Trước mắt Kim Tượng Đế chỉ là một vùng chói chang, không nhìn thấy gì hết. Khi tất cả đã sóng yên biển lặng thì trước mặt hắn chỉ còn có Trí Thông với cặp mắt tỏa kim quang nhìn xung quanh

Bọn họ đứng lặng trong hư không, Trí Thông cầm một cây hắc bổng chống trời, cưỡi một đám mây trắng, bên cạnh là Kim Xà phiêu du tựa như không có một chút sức nặng nào

“Hoa Thanh Dương đâu rồi sư huynh?” Kim Tượng Đế nhìn bốn phía, không nhìn thấy Hoa Thanh Dương, trên mặt đất cũng không có xác gã cho nên mở miệng hỏi

Con mắt Trí Thông khôi phục bình thường nhìn về phía xa nói: “Trong Đạo Môn có một loại độn phù được hình thành khi kết chủng pháp tượng, khi pháp tượng tan vỡ thì độn phù này cũng được khu động giúp chủ nhân có thể bỏ chạy cực xa”

“Chẳng lẽ lại để cho hắn thoát sao, đáng tiếc” Kim Tượng Đế nói

“Chạy, chạy đi đâu, Huyền Thiên Môn ư, ta đang muốn xem Huyền Thiên Môn làm cách nào để bảo vệ hắn. Ta đã nói rồi, sẽ đem xương hắn nghiền thành tro, rút thần hồn của hắn để tế điện cho Tuệ Ngôn sư đệ” Thanh âm của y khiến cho người ta có cảm giác hào sảng, hơn nữa tướng mạo y sát khí đằng đằng khiến cho Kim Tượng Đế rất khó tưởng tượng nổi lúc trước y còn ôm đầu của Tuệ Ngôn sư huynh gào thét. Lại nói đây mới có thể xem như là chân tình, bi thống sẽ khóc rống rồi lại bất chấp nguy hiểm để báo thù cho sư đệ, trọng tình trọng nghĩa coi chết như về.

“Ngươi có dám đi Huyền Thiên Môn không?” Trí Thông quay đầu nhìn Kim Tượng Đế trong ánh mắt của y, hắn đọc được hàm ý nếu như dám trả lời không thì sẽ ăn một gậy táng mạng, đây là một ánh mắt chẳng hề có chút che giấu nào.

“Đương nhiên dám, chỉ là Huyền Thiên Môn thôi, ta đã sớm muốn xông vào một lần” Kim Tượng Đế lớn tiếng, không biết là do ảnh hưởng của Trí Thông hay do trong long hắn đã sớm có loại suy nghĩ này.

“Ha ha, được, ánh mắt của Tuệ Ngôn sư đệ quả nhiên không tệ” Trí Thông cười to, rồi lại lạnh giọng bá đạo nói: “Ta muốn xem Huyền Thiên Môn có ai ngăn nổi ta”

Trên chín tầng trời vang vọng giọng của y, sát khí và ý tứ bá đạo không cách nào giấu nổi.

Thanh Y vẫn đuổi đằng sau Kim Tượng Đế, lúc đầu còn có thể dựa vào Thanh Ti Chú để cảm ứng nhưng không lâu sau thì cảm giác này cũng trở nên nhạt nhòa vô tung. Nàng biết rõ bởi vì khoảng cách quá xa nên không cách nào cảm ứng nổi.

Trong lòng nàng không khỏi giận dữ thầm nghĩ: “Đợi ta tìm được ngươi nhất định sẽ trói ngươi bằng mười đạo thanh ti chú”

Bất quá nàng vẫn còn đi tiếp về phía tây, vài ngày sau đột nhiên có một hôm nàng thấy bầu trời phương tây đang sáng bỗng nhiên biến thành bóng tối, trong bóng tôi lại có ánh sao lấp lánh. Tràng cảnh này thoáng hiện thì nàng đã lập tức tăng tốc chạy về phía đó, nàng đã thành thục Phong Độn Thuật, sử dụng một cách dễ dàng, chỉ cần một ý niệm là có thể hóa thành gió ngay.

“Nhất định là vị sư huynh tiện nghi của tiểu gia hỏa đang đánh với Hoa Thanh Dương, như thế thì nguy rồi, tiểu gia hỏa có mười cái mạng cũng chẳng đủ” Trong lòng Thanh Y thầm nghĩ. Lại mắng Tuệ Ngôn đến thân mình còn khó bảo toàn mà đòi thay sư thu đồ.

Cũng buổi tối đó nàng thấy được trời sao sáng chói cũng thấy Tuệ Ngôn bước đi chậm rãi trong ánh sao khắp trời, sau đó là vật đổi sao dời rồi Hoa Thanh Dương đâm kiếm về tinh không. Không lâu sau lại thấy Tuệ Ngôn ngã từ trên trời đêm xuống bị Hoa Thanh Dương phân thây. Nàng nhìn thấy cả trong mắt nhưng vì cách khá xa nên không thể nào đuổi kịp được. Khi nàng đến nơi thì Kim Tượng Đế đã sớm bị Trí Thông mang theo.

Chỉ có bốn ngọn núi ghép lại thành một ngôi một ngôi mộ lớn.

Thanh y không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tuệ Ngôn, chỉ chớp mắt thôi mà đã là vĩnh biệt rồi.

Nàng đứng xa bái lạy rồi quay người chạy về phía Huyền Thiên Môn. Còn chưa đi được bao lâu thì nghe thấy biệt viện của Huyền Thiên Môn đã bị Đại Viên Vương đập nát, Hoa Thanh Dương bị đập vỡ pháp tượng, sinh tử khó lường.

Thanh Y không khỏi hưng phấn nghĩ thầm nói: “Vỡ tốt, chết càng tốt, tu vi cao thì giỏi lắm sao, tu vi cao thì có thể giết người lung tung ư? Ngươi còn dám giết ta, nếu không phải bà cô ta có chút bổn sự di truyền thì hiện tại đã hương tiêu ngọc vẫn rồi, chết tới mức không thể chết hơn nữa”

Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “Nếu Hoa Thanh Dương không chết thì vị Trí Thông kia nhất định sẽ đuổi đến tận Huyền Thiên Môn”. Việc Trí Thông xuất hiện không chỉ mình nàng biết mà đã truyền khắp thiên địa rồi.

“Hắn kiêu ngạo như thé nhất định sẽ bị người ta vây công đến chết. Thật là đần, sao không lẻn vào chứ…” Thanh Y thở dài thầm nghĩ “Tiểu gia hỏa ngươi thật là, vừa rời hang hổ lại chui vào hang sói, cái mạng nhỏ của ngươi không sớm thì muộn cũng sẽ ném mất. Chỉ có theo chân cô nãi nãi này là an toàn thôi. Đợi cô nãi nãi pháp lực trở nên cao cường thì sẽ biến ngươi thành đồng tử của ta, vĩnh viễn phải phục thị ta … hì hì …” Nghĩ tới đây nàng có vẻ đắc ý không kiềm chế được mà bật cười ra tiếng.

Tiếp tục đi về phía trước thì nghe thấy được có tiểu yêu đang nghị luận việc Đại Viên Vương đã phá ba đạo quan của Huyền Thiên Môn rồi. Còn đánh tiếng rằng chỉ có giao ra Hoa Thanh Dương mới dừng tay.

Thanh Y lại thêm một lần nữa cảm thán sự bá đạo của Trí Thông, thầm nghĩ Huyền Thiên Môn lớn như vậy sao lại phải sợ người, nhất định sẽ có rất nhiều người có pháp lực cao cường, thần thông quảng đại đi vậy bắt y.

“Tiểu gia hỏa sắp chết rồi, ngươi đần quá đi, lúc còn ở cạnh ta thì cứ muốn chạy đi, giờ ở cùng với họ muốn trốn cũng không được. Hừ cô nãi nãi ta thiện lương dễ tính, đợi đến lúc gặp lại ngươi nhất định sẽ gieo vào người ngươi hai mươi đạo thanh ti chú”

Thanh Y hóa thành một cơn gió mát phi độn trong núi.

“Ồ thật là một cô nương thanh tú” Đột nhiên có người kinh ngạc nói.

Thanh Y lập tức hiện ra thân hình nhìn về phía thanh âm truyền tới, nơi đó có ba người đang đứng, một người trạc khoảng ba mươi, sắc mặt hồng nhuận chỉ liếc cái đã biết là cao nhân đắc đạo, ba sợi râu đen bay trước ngực dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Y cũng là người lên tiếng.

Đứng bên cạnh y là một nam tử trẻ tuổi, hình dung tuấn tú, nhìn đã biết là đệ tử đắc ý trong Đạo Môn. Còn đứng cạnh hai người nhưng cách hơi xa một chút là một tiên cô trung niên, có vẻ bình thường nhưng có thể đứng cùng hai người họ, lại có thể xuất hiện trong nơi núi non trùng điệp này thì sao có thể là người bình thường đây.

“Bái kiến ba vị chân nhân” Thanh Y dịu dàng cúi đầu, trước mặt người khác thì nàng luôn an tĩnh ôn nhu như thế. Chỉ khi ở trước mặt Kim Tượng Đế thì mới trái một câu cô nãi nãi phải một câu bổn cô nương.

“Bần đạo Thiên Khải, dung mạo của cô nương thật thanh tú, ta muốn nhận cô nương làm đệ tử, không biết cô nương có bằng lòng không?” Người nói chuyện chính là đạo nhân có râu đen trước ngục, y không hỏi Thanh Y đã bái sư chưa, cũng không nói nhiều mà hỏi luôn giống như sợ người khác sẽ đoạt mất vậy.

Tim Thanh Y đập loạn, nàng cầu đạo khắp nơi cuối cùng cũng có người mở miệng thu mình làm đệ tử rồi. Nhưng khổ cái là nàng cũng không biết có nên đáp ứng không, nàng lo bái nhầm sư môn trễ nải cả đời mình, lại lo nếu không đáp ứng thì về sau sẽ hối hận. Ngay khi nàng còn chần chừ thì đạo nhân trẻ tuổi hình dung anh tuấn cười nói: “Đạo hữu chưa hỏi vị cô nương này có sư thừa không, ta nhìn khí tức trên thân nàng thì có vẻ nàng đã tu luyện Huyền Thiên Cương Sát của Huyền Thiên Môn rồi. Ngươi không sợ cướp đệ tử trong môn phái họ sao, không sợ truyền ra sẽ khiến người của Huyền Thiên Môn tìm tời cửa sao?”

“Ha ha vị cô nương này có quyền tự quyết định môn phái tu hành, chỉ cần nàng nguyện ý thì bần đạo sẽ mang nàng vè sư môn, Huyền Thiên Môn biết thì sao, Cửu Tiên Sơn nào có sợ họ?”

Thanh Y lúc đầu còn nghi bọn họ sao lại nghĩ mình là người của Huyền Thiên Môn nhưng nghe bọn họ nói Huyền Thiên Cương Sát thì lập tức nghĩ tới luyện khí pháp môn trụ cột mà mình trộm trong Huyền Thiên biệt viện.

Thiên Khải đạo nhân tuy đáp lời người trẻ tuổi nhưng ánh mắt lại nhìn Thanh Y, hiển nhiên đang giải thích cho Thanh Y rằng không sợ Huyền Thiên Môn tìm tới tận cửa bởi Cửu Tiên Sơn không kém Huyền Thiên Môn đâu.

“Ha ha ngươi mang nàng về không sợ chưởng môn của Cửu Tiên Sơn sẽ không được thụ phù sao? Ta nhớ đạo môn trong thiên hạ có một giới luật là truyền pháp không truyền yêu, nhất định phải giữ cơ mà” Đạo nhân trẻ tuổi hình dung tuấn lãng vừa cười vừa nói.

“Thiên Đạo Vô Thường, thay đổi không ngừng, một giới luật làm sao có thể kéo dài muôn đời được, đợi ta về báo với chưởng môn hiển nhiên người cũng sẽ đồng ý” Thiên Khải mặt không biến sắc nói.

“Ha ha ngươi còn muốn xin chỉ thị của chưởng môn đạo tôn, thành hay không còn chưa biết được” Đạo nhân trẻ tuổi cười nói rồi nhìn về phía Thanh Y tiếp tục “Ta là Càn Nguyên Chân Nhân đã thụ phù của Côn Lôn Sơn truyền đạo viện, nếu ngươi muốn gia nhập Côn Lôn, ta sẽ giúp ngươi, sau khi trở về núi ngươi có thể tu luyện trong truyền đạo viện”

Thiên Khải chân nhân sắc mặt biến hóa, không nói lời nào, chỉ nhìn Thanh Y bởi vì Càn Nguyên nói thực, y không cách nào chắc chắn sẽ được chưởng môn đạo tôn đồng ý. Y nói lời như vậy bởi vì thấy Thanh Y dung nhan thanh tú, là một tài năng tu hành khó có nhất thời động tâm. Đối với người các phái phàm là xuống núi hành tẩu nếu thấy được người có tư chất bất phàm đều sẽ cố mang về sơn môn.

Thanh Y tuy không có bái nhập huyền môn đạo phái nhưng lại rõ cách cục trong đạo môn. Biết rõ chỉ có đại phái mới có phân viện, nghe nói có môn phái lớn có hơn mười sơn viện bên ngoài sơn môn lại có rất nhiều biệt viện. Những biệt viên này là do những người tu hành trong sơn môn đã có thành tựu thành lập.

Còn trong Tổng sơn môn, truyền đạo viện đứng đầu các sơn viện, cơ hồ từng người chân nhân thụ phù của truyền đạo viện sẽ trở thành chưởng giáo đời kế tiếp.

Tim Thanh Y đập rộn lên, thầm nghĩ: “Chết rồi, đã tới lúc đời cô nãi nãi lên hương, Đạo Môn trong thiên hạ đều muốn cướp đoạt ta làm đồ đệ, điều này thật là, đáng tiếc tiểu gia hỏa không ở đây, bằng không mỗi người một môn thì tốt quá”

Nhìn nụ cười ôn hòa và tự tin của Càn Nguyên Chân Nhân, nàng lại nghĩ: “Hay là bái nhập Côn Lôn Sơn, y còn trẻ như vậy mà đã là chân nhân thụ phù của truyền đạo việc rồi, sau này có khi còn là chưởng môn, nhập môn rồi ta có gắng tu luyện có thể cũng có thể làm chân nhân thụ phù của truyền đạo viện, có khi còn được làm chưởng môn của Côn Lôn nữa. Đến lúc đó ta đón cả Kim Tượng Đế tiểu gia hỏa luôn, hai người cùng cai quản Côn Lôn phái, chẳng phải là còn tiêu dao hơn thần tiên sao”

Ý nghĩ kì quái nhất thời nổi lên trong đầu Thanh Y khiến nàng ngẩn ngơ.

Bình Luận (0)
Comment