Kiếm Chủng

Chương 42

Thanh đăng bay khỏi tay Thanh Y khiến nàng cảnh giác. Kỳ thật nàng cũng không nhất thiết phải đề phòng, cho dù pháp lực của nàng không tiêu tan thì trên Linh Sơn nàng cũng thuộc về tầng thấp nhất. Nàng cảnh giác nhưng hòa thượng áo xám chỉ tiếp lấy thanh đăng rồi xoay người bỏ đi.

Thanh Y ngẩn người, không nghĩ tới hắn cứ thế mà bỏ đi. Trong bụng đầy câu giải thích cũng không thể nói ra.

“Trong ngực ngươi giấu pháp thư gì?”

Hòa thượng trẻ tuổi đột nhiên quay đầu hỏi, Thanh Y mặt không đổi sắc cười nói: “Sách gì?” Nhưng trong lòng thì cực kì cảnh giác.

Con mắt của hòa thượng trẻ tuổi tựa như hồ sâu lại phảng phất như ngôi sao, tựa như có thể chứng kiến tận cùng thế giới.

“Bất luận ngươi cầm sách gì cũng đừng tu hành “Bồ Đề Tịch Diệt”” Hòa thượng nói xong liền bước về phía phật điện, không hề quan tâm tới Thanh Y nữa. Dưới cái nhìn của Thanh Y thì đại đa số người trên Linh Sơn đều đúc từ một khuôn ra, mà nếu như không giống thì sẽ cực kỳ quái dị kiểu như Tử Hà và hòa thượng khi nãy.

Gã nói như vậy nhưng vì Thanh Y đã phủ nhận nên cũng không thể hỏi vì sao không thể tu hành chỉ đành nhìn gã từ từ đi xa. Bất quá trong mắt người khác Thanh Y cũng là một kẻ kỳ quái, nàng đột nhiên hô: “Hòa thượng, ta lấy “Bồ Đề Tịch Diệt””

Hòa thượng quay đầu, đánh giá Thanh Y một lát sau mới nói: “Ngươi chắc chắn đó là “Bồ Đề Tịch Diệt”?” Nói rồi lại lắc đầu thở dài một tiếng nói: “Gặp Bồ Đề Nhân, như gặp Như Lai, người mất đi thức, vĩnh đọa Khổ Hải!” Gã nói rồi xoay người bỏ đi, chỉ vài bước cũng đã như gió, biến mất trong hư không.

Thanh Y suy tư về ý tứ trong lời của gã, nghĩ môt lát nhưng chẳng thể nào lý giải nổi. Nhìn bốn phía không người liền móc sách trong ngực ra xem, chỉ thấy trên tờ bìa cổ xưa ghi bốn chữ to bao la mờ mịt “Tịch Diệt Bồ Đề”

“Tại sao lại là tịch diệt bồ đề? Thanh Y nhìn bốn chữ kia có chút khó tin thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã nhìn lầm, tiện tay mở ra một nửa, bên trong là giấy trắng, không có gì. Lại tiện tay lật mấy tờ, cũng là trống rỗng.

Trong lòng nàng ảo não, hối hận vì lúc đó không lấy thêm vài quyển. Ngẩng đầu lên thì phát hiện phật điện đã biến mất, chỉ thấy sương trắng mênh mông. Quay người xuống núi, thông suốt, không gặp bất cứ thứ gì, cho dù là phật điện cũng không thấy, huống chi là người.

Đi thẳng, đi thẳng, sương mù đằng trước càng lúc càng mỏng. Trước mắt tôi sầm cuối cùng cũng rời khỏi sương trắng, ngẩng đầu lên thấy trời đầy sao. Khi nàng đi ra khỏi sương mù đã phát hiện ra mình đang ở dưới chân núi, trước mặt có một ngọn Linh Sơn cao cao. Nàng tin rằng sau khi đi ra cũng không có động đậy thế nhưng tại sao vẫn nhìn thấy Linh Sơn. Quay đầu nhìn lại trong lòng kinh hãi bởi phía sau cũng có một ngọn Linh Sơn, hai ngọn Linh Sơn, độc nhất vô nhị.

Trong lòng Thanh Y có chút rối loạn, đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn quay người trở lại Linh Sơn, mới bước được vài bước thì lại quay đầu nhìn, sau lưng chẳng có gì, chỉ có thế giới phàm nhân dưới núi nằm ở đó, phảng phất như chia cắt hai ngọn Linh Sơn. Nàng cảm thấy nghi hoặc nên đi trở lại nhưng lần này không thấy ngọn Linh Sơn kia, giống như khi nãy hết thảy chỉ là ảo giác.

Lại đi quanh vài vòng, chỉ có duy nhất một ngọn Linh Sơn, lúc này mới bắt đầu lên núi, đi chưa được bao lâu thì Đại Từ Đại Bi Quan Âm điện đã xuất hiện trước mặt nàng. Trở lại chỗ ở của mình, thắp sáng ngọn đèn, móc quyển sách ra lần nữa. Trên bìa vẫn là “Tịch Diệt Bồ Đề”, điều này khiến nàng cảm thấy phiền muộn, lại hối hận không có lấy thêm vài bản nữa, còn nghĩ có phải hòa thượng kia động tay chân gì không. Mở bên trong ra thì vẫn không có bất cứ thứ gì chỉ có những trang giấy trắng.

Nhớ lại lời hòa thượng kia thì lập tức muốn đốt sách đi, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng lại không nỡ. Sau cùng không biết vì sao mà nàng lại gục xuống bàn ngủ, trong giấc ngủ nàng đã mơ, trong mơ nàng ngồi dưới một gốc cây quan tưởng. Khi tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm giác nôn nóng chiếm giữ trong lòng từ trước tới nay đã biến mất vô tung.

Nàng đương nhiên nhớ rõ tất cả mọi thứ trong mộng, nhìn quyển “Tịch Diệt Bồ Đề” đang mở ra, trong lòng cao hứng, thầm nghĩ hóa ra còn có chút tác dụng. Nhưng lại nghĩ tới lời của hòa thượng thì không thể xóa bỏ cảm giác lo lắng.

Lo lắng thì cứ lo lắng, nàng vẫn cứ sinh hoạt giống như trước tựa như không có gì xảy ra. Khác biệt duy nhất chính là mỗi tối nàng đều nằm mơ, mơ thấy mình ngồi dưới một gốc cây khô quan tưởng.

Còn nữ hài tên gọi là Tử Hà không xuất hiện nữa, hòa thương kia cũng vậy phảng phất như chưa xuất hiện bao giờ. Thậm chí có lúc Thanh Y nghĩ tất cả sự việc có thật hay không. Ngẫu nhiên nhớ tới hai tòa Linh Sơn, hỏi các phật tử khác thì đối phương chỉ nói nàng nhập ma chướng.

Thời gian chậm rãi qua đi, thời gian bình tĩnh tựa như tòa Linh Sơn này vậy phảng phất như vĩnh hằng bất biến. Có một ngày sau khi Thanh Y tụng kinh phát hiện quanh mình có một vòng người, tất cả đang trầm mê trong kinh văn. Điêu này khiến cho Thanh Y kinh hỉ, từ ngày đó nàng bị điều đi, bắt đầu tu hành Đại Từ Đại Bi chú. Đây là một loại pháp môn tu hành, tới mức cao thâm thì có thể ngưng kết Bồ Tát Pháp Tượng.

Hết thảy tựa như cực kì thuận lợi.

Trong Phương Thốn Sơn, lúc này Kim Tượng Đế cũng chưa xây linh thất mà là ngồi ngay ngắn bát động, hắn không biết cách đó mấy trượng có người đang quan sát hắn. Trong đó có Tuệ Thanh và Như Vi, còn có mấy vị sư huynh mà Kim Tượng Đế còn chưa từng gặp qua.

Bọn họ tới đây bởi vì Kim Tượng Đế sắp biến hóa. Bản thân hắn cũng cảm ứng được, đây là một loại cảm giác trong cõi tối tăm. Trong Linh Đài, tuyết trên ngọn tuyết sơn đã sớm hòa tan thành linh tuyền liên tục chảy từ tuyết sơn ra. Hắn cảm giác tuyết sơn đã không cách nào ngăn cản linh khí nữa, hơi hơi cảm thấy chỉ cần mình dùng ý niệm trùng kích thì tuyết sơn nhất định sẽ sụp đổ.

Đương nhiên hắn cũng đang làm vậy.

Tuyết sơn là hoành cốt, lúc này đã bị linh khí luyện hóa. Nhưng muốn loại bỏ nó cũng không dễ dàng, huống chi Kim Tượng Đế còn cảm thấy từng chút đau đớn sâu tận xương tủy. Hắn không quan tâm tiếp tục trùng kích không biết mệt mỏi.

Dùng ý niệm trùng kích, dùng linh khí đổ vào.

Chính hắn cũng không biết đã qua bao lâu, phảng phất như đã trăm triệu năm. Trong Linh Đài vang lên một tiếng “Oanh”, giống như Khai Thiên Lập Địa. Tuyết sơn đột nhiên nứt toác, cùng với đó là linh khí hóa thành nước giống như lũ quét ầm ầm cuộn ra, chảy khắp bốn phương tám hướng.

Tại thời khắc này Kim Tượng Đế cảm thấy thân ở bên trong hồng thủy, vô luận thân thể hay ý thức đều có cảm giác sắp sụp đổ. Không có bất kỳ sức phản kháng nào, trong lòng hắn kinh hãi, cố gắng bảo trì thanh minh, không cho ý thức của mình tan mất.

Hắn không ngờ luyện hóa hoành cốt lại nguy hiểm như vậy, không khỏi nhớ tới năm đó mình vô lực đối mặt với đạo sĩ trừ yêu. Nhưng qua nhiều năm như vậy kinh nghiệm đã đánh bóng ý chí của hắn khiến nó trở nên cực kì cứng cỏi. Hắn duy trì ý thức tựa như một đống tơ nhện, tùy ba trục lưu, cuộn theo hồng thủy do tuyết sơn biến thành, chảy tới từng nơi trong thân thể.

Từ đầu tứi đuôi, mỗi một tấc thịt, mỗi một giọt máu đều giống như bị hồng thủy từ tuyết sơn cọ rửa một lần. Cho tới khi hồng thủy cuộn tới cuộn lui hết 24 lần thì mới lắng xuống.

Khi hắn tỉnh lại thì hết thảy trước mắt đều trở nên rõ ràng, không cần tập trung tư tưởng cảm ứng mà vẫn có thể nhìn thấy bụi linh khí. Hô hấp thôi mà linh khí chung quanh điên cuồng tràn tới, phảng phất như có tính mạng, có thể cảm nhận được tâm ý.

Loại cảm giác này cực kì mỹ diệu khiến hắn có cảm giác đang rong chơi giữa biển linh khí.

Hoành cốt đã luyện hóa, linh khí trên người cũng thông suốt hô ứng với linh khí của thiên địa.

Trong mắt bọn Tuệ Thanh thì phần nền tảng của linh thất đã được xây, một con kim xà ngẫng đầu nhìn lên trời còn trên không thì vẫn là một vùng sương trắng. Kim Xà không nhúc nhích chỉ ngẩng đầu phảng phất như đang suy tư, yên lặng. Một lúc lâu sau, lân giáp màu vàng của thân rắn đột nhiên vỡ ra, từ bên trong lân giáp đột nhiên có một người tí hon chui ra, đầu tiên là đầu, con mắt, cái mũi, tiếp theo là cổ, thân thể, tay, chân cũng chui từ lân giáp ra. Người này nhỏ bé, hai mắt nhắm nghiền, nhìn kĩ thì khoảng chừng một ngón tay, toàn thân chảy máu đầm đìa, sau khi chui ra tựa như cực kì mệt mỏi, nghỉ trong chốc lát rồi đột nhin hít một hơi, một lớp thanh khí bao phủ hắn. Thanh khí chậm rãi bao phủ một vùng nhỏ, cuối cùng ngưng kết trên thân người tí hon, tạo thành một bộ quần áo màu xanh.

Người tí hon đột nhiên mở mắt, ánh mắt cực kì linh động chỉ là thân thể quá nhỏ khiến cho người xem hết sức quái dị. Chỉ thấy hắn đột nhiên nhảy lên, lăng không một cái đã xuất hiện ở trước mặt bọn Tuệ Thanh, đưa tay hành lễ, miệng nói: “Bái kiến chư vị sư huynh”

Tuệ Thanh nhìn người tí hon trước mắt, lại cười nói: “Phương pháp biến hóa của ngươi rất đặc biệt, không biết học ở đâu”

“Ta đã thấy người trong nhân gian sinh ra cũng là như vậy. Trước kia ta đã nghĩ nếu như có thể biến hóa thì tức là tương đương với một lần thoát thai. Lần này luyện hóa hoành cốt, trong lòng đột nhiên nghĩ tới việc biến hóa, đương nhiên là dùng phương pháp này”

Hắn chính là Kim Tượng Đế, tiếng nói rất nhỏ rất non nhưng tư thái tuyệt đối không non, lơ lửng trên không trung, nếu bị phàm nhân thấy được nhất định sẽ nói hắn là tinh linh cây cỏ.

“Nghe nói Hóa Hình thuật của yêu linh rất huyền bí, hôm nay thấy ngươi biến hình mới chính thức cảm nhận được. Lấy thân thể là cơ thể mẹ, ngộ thiên tâm, kết linh thai, trong thiên hạ khó gặp. May mắn ngươi biến hóa trong Phương Thốn Sơn nếu ở bên ngoài thì nhất định sẽ bị quỷ mị yêu linh quan sát, bởi thân thể ngươi biến hóa ra quá tinh khiết” Tuệ Thanh có chút cảm thán nói.

Trong lòng Kim Tượng Đế hơi kinh hãi lại nghe Tuệ Thanh nói: “Về sau ngươi hành tẩu trong thiên địa cũng nên cẩn thận, thân thể này của người tương đương với thiên tài địa bảo. Coi chừng bị một ít tà tu luyện thành pháp bảo, hoặc bị một ít quỷ mị ác linh chiếm cứ thân thể”

Kim Tượng Đế liên tục đa tạ Tuệ Thanh nhắc nhở, lại hành lễ với mấy vị sư huynh khác, đa tạ họ tới đây hộ pháp.

“Ngươi tĩnh dưỡng một thời gian ngắn đi, ít lâu sau cũng có thể đi nghe sư phụ giảng đạo rồi. Điều này có lợi với sự tu hành của ngươi”

Kim Tượng Đế đáp lời, hắn đương nhiên là sớm muốn được đi nghe đạo. Sau khi bọn Tuệ Thanh rời đi, Kim Tượng Đế một lần nữa ngồi xuống, tĩnh tọa, quan tưởng Linh Đài, tuyết sơn trong Linh Đài đã không còn ngưng thực rõ ràng nữa mà là một vùng hư ảo, trong vùng hư ảo đó vẫn có 2 tờ phù dán bên trên. Một tờ là tinh không phù của Tuệ Ngôn, một tờ khác là Ma Viên Phù.

Hình ảnh hư ảo kia giống như là pháp tượng ngày sau vậy, Kim Tượng Đế không khỏi nghĩ: “Chẳng lẽ về sau chiến đấu với người lại dùng núi để đánh sao? Pháp tượng này dùng như thế nào?” Trong lòng hắn nghĩ tới những điều này rồi lại tập trung quan tưởng.

Cảm thụ linh khí toàn thân chảy trong cơ thể, nhận thức khí tức bất đồng trong linh khí. Đột nhiên hắn nghe thấy có người hô: “Sư đệ, Như Hối sư đệ”

Kim Tượng Đế bừng tỉnh, bước một bước ra khỏi sương trắng. Như Vi đang đứng bên ngoài, chỉ nghe gã nói: “Hôm này là ngày sư phụ đăng đàn giảng đạo, chúng ta đi nghe thôi”

Kim Tượng Đế có chút ngoài ý muốn lập tức ý thức được nhất định đã qua rất nhiều ngày. Ý thức được những điều này lại nghĩ tới năm đó mình lý giải “Thái Thượng Vi Ngôn, không chú ý tới thời gian, khi trở lại trong thôn, lão phu tử đã qua đời.

Đột nhiên hắn cảm thấy sợ, sợ một ngày nào đó ngồi xuống quan tưởng sau khi mình tỉnh lại thì Thiên Địa đã biến dời, người mình nhân thức đều đã chết hết, đó là một việc đáng sợ cỡ nào.

Đi theo sau lưng Như Vi, gã không lên tiếng. Kim Tượng Đế cũng không nói nhiều, chỉ trầm mặc đi tới Linh Đài Điện. Có không ít sư huynh đã tới, bọn họ quay đầu nhìn Kim Tượng Đế, trên mặt xuất hiện thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ sau khi Kim Tượng Đế biến hóa lại có hình dạng này.

Bất quá Kim Tượng Đế tuyệt không lo lắng vì hắn cảm thấy thân thể mình mỗi giờ mỗi khắc đều đang hấp thu linh khí, đều đang phát triển. Hắn hành lễ với các vị sư huynh, lúc này hắn không có cảm giác như lúc mới tới, từ Tuệ Thanh, Như Vi hắn cảm nhận được sự yêu mến.

Sau khi ngồi xuống bồ đoàn không lâu, tổ sư cũng đã đến. Ông giống như lúc Kim Tượng Đế mới vào Phương Thốn Sơn, ngay cả trang phục cũng không có chút biến hóa nào. Ông đi thẳng vào trên bệ đá, ngồi xếp bằng xuống, mắt nhìn chúng đệ tử nói: “Lần này giảng động công trong tĩnh quyết”

Bình Luận (0)
Comment