Kiếm Chủng

Chương 52

ái miệng khổng lồ toàn bộ kết thành từ nước mưa, một vùng gió mưa xám trắng cuồn cuộn, chính giữa khoảng không gian đó bỗng trở nên âm tà, tất cả ánh sáng giống như bị nuốt mất.

Trong nháy mắt Phong Tín Nhi cảm giác bản thân như đang đứng đơn độc trước cửa một huyệt động u ám, toàn thân đông cứng, cảm giác lạnh buốt này phát ra từ sâu trong nội tâm đang sợ hãi, khiến người ta khó thở.

Trong tay Chính Nguyên đã xuất hiện mấy tấm mộc bài xám trắng, dài ước chừng cỡ cánh tay, đỉnh nhọn đáy bằng, xung quanh khắc rõ nét phù chú thần bí, đây là một món tín lệnh dùng trừ ma gọi thần mà y chế luyện từ một khối gỗ Đào trăm tuổi, có thể triệu một ít thần uy của thiên thần hiển lộ. Món Trấn ma triệu thần lệnh chế thành từ lúc y còn là Quốc sư của Thiên Nguyên quốc.

Mỗi quốc gia khi thành lập đều phải cầu trời tế thiên, được thiên đình thừa nhận, đến khi gặp phải tà ma yêu đạo thì Quốc sư có thể thỉnh cầu thần uy trấn ma, thậm chí có thể thỉnh xuống một phân thân của thiên thần.

Y giơ trần ma triệu thần lệnh cao, cả người bao phủ bởi sự thành kính và trang nghiêm. Y không hướng sự thành kính đến một thiên thần nào đó mà là trấn ma chi tâm kia. Tuy sư môn của y không được Thiên đình thừa nhận, không thể triệu được Lục Đinh Lục Giáp* cùng thần uy của các Thiên binh Thiên tướng như các đệ tử môn phái khác, nhưng y là Thiên Nguyên quốc Quốc sư đương phong, thân phận này có thể giúp y làm được điều đó.

Trong xa xăm phảng phất có một đạo thần uy từ chín tầng trời chiếu vào trên người Chính Nguyên, trấn ma triệu thần lệnh trên tay y xuất ánh vàng sáng lạn xua tan đám mưa gió hư ảo, giữa ánh sáng vàng phảng phất có một Thiên thần giáp vàng cầm kích đâm về phía cái cái miệng tạo ra từ mưa gió đang táp xuống kia.

Tựa như có một giọng quát uy nghiêm vang lên, thiên thần cầm kích giữa kim quang nhảy vào cái miệng khổng lồ, ma diện do mưa gió tạo thành lập tức tản đi, nhưng vẫn có giọng nói vang lên: "Ha ha, thiên binh thì có tác dụng gì đâu?"

Theo âm thanh phát ra, từ dưới đáy cốc ngọn núi này bốc lên một vùng mưa mù, vọt thẳng đến đỉnh núi như cự mãng, bùn đất vẩn đục trộn lẫn trong đó, dưới nối sơn cốc, trên liền tầng mây, dữ tợn đáng sợ như muốn nuốt hết cả ngọn núi vào bụng.

Chính Nguyên biến sắc, trấn ma triệu thần lệnh trong tay tỏa kim quang lại bị một cơn mưa gió dập tắt. Cũng đúng lúc này, Tiêu Cửu vung đao chém vào một vùng mưa gió, chỉ nghe hừ lạnh một tiếng đao quang trong tay gã liền biến mất.

Cái hừ lạnh vừa rồi không giống thanh âm lúc trước, nó mang theo một khí thế uy nghiêm vang lên như ám lôi, một thân ảnh hiện lên trong bước bùn mưa gió kết thạnh cự mãng, mặt tái nhợt, hai mắt âm tà.

Tiêu Cửu biến sắc, quay người kéo Phong Tín Nhi nhảy lên: "Đi"

Phong Tín Nhi không đề phòng bị kéo nhảy xuống núi, hoảng sợ kêu một tiếng, nàng chưa hồi phục lại tinh thần, chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, càng lúc càng gần mặt đất, sau đó thân thể bỗng nhẹ bẫng như rơi trên mây, lại dừng lại, phát hiện đã tới mặt đất.

Nghe thấy tiếng Tiêu Cửu hô, Chính Nguyên không chần chừ cũng ngự gió nhảy xuống núi, vừa ra khỏi Thiên Mục sơn tà khí âm u kia liền biến mất.

Sắc mặt của Chính Nguyên thật không tốt, Phong Tín Nhi thầm nghĩ trước giờ tại Thiên Nguyên quốc y chưa từng khó coi như thế, nàng quay đầu nhìn lên núi, thấy lờ mờ trên đấy có hai bóng người một nam một nữ đang đứng.

"Đó có phải là hai người?" Phong Tín Nhi nhìn không rõ nên hỏi.

"Không phải là người." Tiêu Cửu nói

"Yêu?"

"Cũng không phải."

"Sư thúc hắn?" Chính Nguyên có vẻ rất lo lắng.

"Ngươi không cần lo lắng." Vết thẹo đỏ lừ trên mặt Tiêu Cửu giống như một con rết sống: "Tám năm hóa hình, ngộ Thiên địa huyền âm, nghe được vô số phép thuật từ tổ sư, lại được hai người Trí Thông Tuệ Đức truyền đạo, hiện giờ dù không phải tu vi chân nhân, nhưng mấy chân nhân bình thường không phải đối thủ của hắn."

"Thiên Mục sơn vốn không có những thứ này, cùng lắm là một ít tiểu yêu, lúc sư phụ ở đây bọn chúng đều bình tĩnh, nhưng thứ này... không biết sao lại thành như vậy rồi?" Chính Nguyên không thể lý giải, lúc hắn rời đi, tuy trong núi có rất nhiều yêu quái nhưng không quỷ dị như những gì nhìn thấy hôm nay, khi đó những yêu quái này cùng với huynh đệ đồng môn trong Thiên Mục quán nước sông không phạm nước giếng.

Tiêu Cửu dĩ nhiên không thể cho y đáp án, người có thể cho bọn hắn đáp án lúc này vẫn đang ở bên trong Thiên Mục Sơn.

Kim Tượng Đế không lên ngọn núi trên Thiên Mục quán mà đi sang ngọn đối diện, nơi đó yêu khí càng thêm nồng đậm, đan xen cùng mưa gió, cho dù là hắn cũng không nhìn được bao xa.

Chỉ thấy trong mưa gió mờ mịt đột nhiên lóe lên ảo ảnh hình Kim xà, Kim Tượng Đế mặc pháp bào ánh kim xuất hiện trên ngọn núi kia, phía trước hắn có một tòa cung điện kì dị.

Cung điện này màu đen, trên nóc cung điện ẩn hiện một thứ chất lỏng màu đen phát lục quang đang chảy xuống, khi rơi xuống đất thì biến thành mưa bụi bình thường, bên trong cung điện tối om có thứ gì đó mà Kim Tượng Đế cũng không thể nhìn rõ.

Hắn đưa tay bắt nước trong không trung, miệng lẩm bẩm niệm pháp chú rồi đưa lên trước miệng thổi nhẹ, bàn tay thuận thế thả ra một con rắn màu vàng, rơi xuống đất, nhanh chóng chui vào bên trong cung điện hắc ám.

Con Kim xà chui vào bên trong cung điện, thông qua hai mắt con rắn, Kim Tượng Đế nhìn thấy một bức tượng màu đen, một bộ váy đen, một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, nhưng thân thể nàng không phải thân người, phía dưới chiếc váy đen lộ ra thân rắn màu đen.

Đây là tượng thần gì? Kim Tượng Đế không biết, hắn chỉ biết trong hai mươi tám vì tinh tú trên Thiên Đình có rất nhiều là yêu, nhưng bọn họ không có miếu thờ ở trần thế, cũng không được phép có.

Trừ bức tượng ra bên trong cung điện hòa toàn trống rỗng, không có thứ gì khác.

Xa xa cây cối lắc lư, động vật nhảy loạn trong gió. Bản thân Kim Tượng Đế là yêu, nhưng hắn biết rõ thứ kia không còn thuần túy là yêu. Trên thế gian này, vạn chúng sinh linh trong quá trình phát triển đều phải khai linh khai trí khai tuệ, sau khi trải qua những thứ này bất kể là người hay là yêu cũng không khác gì nhau, nhưng nếu đã đọa thành ma, dù cho là người hay sinh linh nào khác thì đều không thể nói lý.

Hắn đứng nơi đó, mưa gió không thể thấm ướt. Nhưng từ trong rừng, có mấy con vật đang tới gần hắn, hai mắt đỏ ngầu; chim bay quanh dưới mưa cũng trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Kim Tượng Đế; nước mưa chảy dưới đất cũng giống như có sinh mệnh cuốn lên phía hắn đứng. Bọn chúng rõ ràng đã có trí tuệ, sắp trở thành yêu quái chân chính, thế nhưng lúc này lại không bằng dã thú thông thường biết tiến biết lùi.

Kim Tượng Đế đưa tay vào trong mưa gió phác họa ra một cái phù văn cong như cái móc câu. Phù văn chợt lóe kim quang, quét qua không trung, những yêu thú xung quanh đều bị cắt làm hai nửa không một tiếng động, cho dù là con một con hắc điểu bay trên trời kia cũng vô thanh rơi xuống, đã sớm chết tươi. Máu của lũ yêu thú đều là màu đen, tanh hôi vô cùng. Dòng nước dưới đất định cuốn lên chân hắn lập tức tản ra, những thứ bên trong cũng bị chẻ đôi.

Một vầng sáng thanh khiết tỏa ra từ trên người Kim Tượng Đế, gió mưa không lọt vào, trong rừng đột nhiên có hai người đi ra, một nam một nữ.

Nữ quần áo thuần trắng, có phần như ẩn như hiện, không chân không thật, mà nam thì là một thân lam bào, không thấy rõ mặt, nhưng có thể cảm giác được loại tà dị trên người hắn. Kim Tượng Đế chỉ nhìn một cái liền biết rõ bọn họ là loại linh thể, không có nhục thân, bọn họ là ma linh, có đủ loại năng lực thần thông khó tưởng tượng nổi.

"Hi Hi, linh khí sạch sẽ thật, khẳng định ăn rất ngon." Nữ tử mở miệng nói.

"Ngươi nên cẩn thận, tên này không phải tu sĩ bình thường, không đơn giản." Nam tử nói.

"Mặc kệ là thứ gì, dám đến đây thì sẽ phải chết, hi hi... " Nữ tử quần áo thuần trắng nói ra.

"Trên người hắn có khí tức giống như trong cái đạo quan kia." Nam tử áo xanh nói tiếp.

"Thật sao, vậy thì quá tốt, lâu lắm rồi mà một cái đạo quan chúng ta cũng phá không được, bây giờ có người dám ra đây, ta càng không thể để hắn đi được." Nữ tử quần áo thuần trắng cười tà dị nói ra.

Kim Tượng Đế không để ý lời bọn chúng nói, hắn chỉ muốn biết bọn chúng tới từ đâu, có mục đích gì.

"Các ngươi từ đâu tới?" Kim Tượng Đế hỏi.

"Hì hì, nếu ngươi muốn biết, để ta ăn ngươi rồi ta nói cho ngươi biết." Nữ tử quần áo thuần trắng nói ra.

Kim Tượng Đế đã đoán trước cho nên không tiếp tục hỏi. Ngón tay hắn đột nhiên chỉ ra như kiếm, đầu ngón tay sáng lên, đốm sáng từ đầu ngón tay hắn kéo dài ra hình thành một vệt sáng mảnh nhỏ màu lam, giống như ánh đao vạch tới phía hai người kia.

Nữ tử áo trắng nương theo mưa gió cuốn động, chợt lóe lên tránh qua vệt sáng rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Kim Tượng Đế, trong đôi mắt nàng nổi lên ánh sáng trắng nhợt tà dị nhiếp hồn, nhìn chằm chằm vào hai mắt Kim Tượng Đế. Ma linh có thiên phú thần thông chính là câu hồn nhiếp phách, nếu như tu được phép thuật này thì sẽ càng cường đại vô cùng, dù cho là đạo đức chân tu cũng có khả năng trúng chiêu của chúng.

Thân thể nàng ta bay trong gió tựa như hình chiếu trong nước, huyễn hoặc quỷ dị, nhưng đôi mắt kia lại nhìn chằm chằm vào hai mắt Kim Tượng Đế.

Ngón tay Kim Tượng Đế vốn đang ở tư thế chỉ kiếm đột nhiên thu về trước người, hai tay kết ấn, một điểm sáng màu lam ở đầu ngón tay chợt bùng lên, hóa thành một đóa hoa sen màu lam. Trên người hắn bỗng nhiên có một loại thần vận đặc biệt. Tại Phương Thốn sơn, lúc nghe tổ sư giảng đạo, hắn nói bản thân mình nghe được vô số pháp, nhưng những pháp kia chỉ trôi trong nội tâm, nếu như suy nghĩ tỉ mỉ thì lại trống không, giống như không có gì dùng được.

Giờ phút này hắn biết rõ sư tôn bảo mình đi ra không chỉ muốn mình tiếp lấy duyên pháp của Tuệ Ngôn sư huynh lưu lại, mà quan trọng là để mình có cơ hội thi triển pháp thuật đã ngộ được, chỉ có sau khi thi triển qua một lần thì mới không bị tán đi, hơn nữa, khi thi triển thật sự tạo thành hình dạng gì cũng chỉ lúc đó mới có thể biết rõ.

Sen trên thế gian tượng trưng cho sự thánh khiết, không dính ô uế, tại giờ phút này Kim Tượng Đế từ trong lòng khai triển ra pháp thuật rất tự nhiên kết thành Liên hoa tinh quang ấn, trong đó Tinh thần chi lực lại đến từ một đạo Chư thiên tinh tượng pháp phù của Tuệ Ngôn.

Trên người Kim Tượng Đế đột nhiên bao phủ một tầng thánh khiết chư tà bất xâm, ánh sáng trắng tà dị phóng ra từ đôi ma nhãn câu hồn nhiếp phách kia liền bị chặn ở ngoài. Thình lình, ấn quyết trong tay hắn biến đổi, vùng mưa mù trước mặt có tuyết rơi, hoa tuyết xuất hiện, mưa gió kết băng.

*Lục đinh - Lục Giáp là 12 tên về tên nam thần và nữ thần, Lục Đinh là Tính nữ thần. Lục Giáp là Tính nam thần

Bình Luận (0)
Comment