Kiếm Chủng

Chương 55

Cô bé ngày xưa nay đã khoác trên mình mũ phượng kim y.

Trong khoảng thời gian tu hành chỉ như chớp mắt của hắn, ở nhân gian, cuộc đời của một số người đã phát sinh biến hóa dữ dội.

Đối với một quốc gia mới lập mà nói, việc có tiên gia đến dự đại yến khai quốc được xem là điềm tốt lớn, đại biểu cho sự tán thành của thượng thiên. Thế nên tuy đã nhập tiệc nhưng thần tử Đại Chu vẫn rất là để ý.

Không lâu sau, trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây đen, nó hạ xuống che khuất Tiếp Tiên đài, theo sau là một tràng cười ha hả. Từ trong vương cung mơ hồ thấy được bóng người thoắt ẩn thoắt hiện ở trên đài.

Trong tiệc có kẻ cao hứng, có kẻ nhíu mày, bởi lẽ vị tiên gia mới tới này thoạt nhìn đã biết không thuộc chính phái.

Cũng có kẻ âm thầm mỉm cười, trước đó hắn từng đề cử với vị nữ vương trên cao kia một đạo gia tu sĩ nhưng lại bị nàng cự tuyệt, nói: "Hơn mười năm trước Đại Chu ta đã có quốc sư, hà tất phải mời người khác."

Qua một khắc, lại thêm một cơn lốc xoáy vọt tới Tiếp Tiên đài. Người trong cung loáng thoáng nghe thấy trên đài nổi lên cãi vã.

Trong tiệc, quần thần có chút đau đầu thế nhưng vị nữ hoàng trẻ tuổi kia vẫn chỉ lẳng lặng ngồi yên.

Ở nhân gian, loai tình huống này gọi là "ô vân cai đỉnh bất đắc thanh tịnh" (2), tình huống tốt nhất là "thiên hòa vạn sự an", tiên gia đạp mây mà đến chứ không như bây giờ, âm u tà tính.

(1) một thế cây chăng :v

Một tên quan viên trẻ tuổi tới bên nữ vương cung kính nói: "Bệ hạ, vị thúc thúc của thần đã luyện khí 30 năm, hẳn có thể gột tẩy Tiếp Tiên đài, thỉnh tiên nhân đắc đạo chân chính tới."

Nữ vương lãnh đạm nhìn hắn, nàng rất rõ ràng tâm tư của kẻ trước mắt, chẳng qua chỉ muốn tranh thủ cái chức quốc sư cho thúc phụ hắn mà thôi.

"Không cần, Đại Chu đã có quốc sư."

Người trẻ tuổi kia không nói tiếp, cười nhạt lui xuống. Hắn đang đợi, đợi những yêu ma quỷ quái trên Tiếp Tiên đài đại náo một trận, bởi lẽ người mời chúng tới không phải ai khác ngoài thúc phụ hắn.

Khi cỗ âm phong hắc khí kèm theo tiếng ồn ào trên Tiếp Tiên đài đã mạnh lên đáng kể, nữ vương đột nhiên mở miệng nói: "Quốc sư đã tới sao còn dung (tha) đám ti tiện kia, để chúng mặc sức làm càn."

Chúng thần thất kinh, nhưng ngạc nhiên hơn cả chính là Kim Tượng Đế.

Lúc đứng trên Tiếp Tiên đài quan sát vị nữ vương Đại Chu kia chủ tọa quốc yến, hắn vẫn có thể nhận ra khuôn mặt từ thủa thiếu thời của nàng, thế nhưng khí chất trên người nàng đã thay đổi cực lớn. Giờ khắc này, Kim Tượng Đế phát hiện mình căn bản không nhìn thấu nàng.

Hắn cực kỳ kinh ngạc, tuy từng đoán rằng cô gái thủa bé đã đồng hành với mình trên một con đường (*), còn phong mình làm quốc sư này không đơn giản, lai lịch nhất định bất phàm, nhưng nàng đến tột cùng là ai, hắn không biết.

(* câu 2 nghĩa: một là cô bé đi cùng ktd, hai là cô bé từ nhỏ đã một mình bươn trải giống ktd)

Đám yêu ma trên Tiếp Tiên Đài còn chưa nghe vỡ câu nói của nữ vương thì đã thấy Kim Tượng Đế chẳng biết từ xó nào hiện ra, tức thời cả đám ào lên.

Lúc này lực chú ý của Kim Tượng Đế đang dành hết cho vị nữ vương Đại Chu, cảm ứng được lũ yêu vật lao về phía mình, hắn liền quát lớn: "Cút!"

Một tiếng này như sấm đánh vang trời, khiến cả Đại Chu thành rung chuyển mãnh liệt, người toàn thành nghe vào trong tai như xuyên vào linh hồn, giật nảy mình, lại cảm thấy như mọi áp lực và u uế trên người bị thổi bay, toàn thân trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, linh đài thanh minh.

Song đối với những yêu tà kia, một tiếng này lại như thiên lôi chí cương chí dâm trong thiên địa oanh kích, cả đám mặt xanh lét mất hết can đảm.

Khi người trong Cung hướng tầm mắt về nơi phát ra tiếng quát thì thấy một cột sáng vàng đâm thủng mây đen phóng lên trời cao, ngay sau đó âm thanh ồn ào bên trong đám mây chợt biến mất, một phiến phong vân tràn đầy kinh hoảng thét gào bỏ chạy.

(D: con đầu hóa thành gió, con sau hóa thành mây :v)

Mây đen mang theo u uế tiêu tan, trên Tiếp Tiên đài xuất hiện một thân ảnh mặc áo bào vàng, khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ đang chú mục về phía vương cung. Trên người y linh quang thanh khiết, khí chất u lãnh, ánh mắt cao xa, chính là điển hình của tiên gia đắc đạo, khác hẳn đám âm tà yêu vật ban đầu.

Lúc này nữ vương mỉm cười, chỉ nghe nàng nói: "Quốc sư giá lâm sao không tới uống một chén rượu mừng."

Nàng không nhận được hồi đáp, vị tiên gia áo bào vàng trong mắt chúng nhân hóa thành một đạo kim quang bay đi. Song việc tiên gia hàng lâm quốc yến Đại Chu đã lan truyền khắp nơi, tranh của y cũng được nữ vương sai người vẽ lại.

Không ai biết rằng, một khắc sau khi vị tiên gia đó bay đi, nữ vương Đại Chu nhìn vào hư không khóe miệng nở ra nụ cười thần bí.

...

Nghi hoặc tích tụ trong lòng Kim Tượng Đế ngày càng lớn, hắn quyết định về núi hỏi thăm sư phụ.

Tu hành đến nay, tuy Tử Phủ chưa ngưng Linh Lộ, chưa thành Chân nhân nhưng từ trong tối tăm hắn sinh ra một loại linh cảm, nó mách bảo với hắn, tựa hồ có một sợi dây vô hình liên kết số mệnh của hắn và vị nữ vương kia.

Vài ngày sau, hắn một lần nữa đặt chân lên Phương Thốn sơn. Cũng như khi hắn rời đi, trong núi một mảnh thanh tĩnh, các vị sư huynh lặng lẽ tu pháp, còn sư tôn cứ cách một thời gian lại đăng đàn giảng pháp một lần.

Hắn về núi tất nhiên chư vị sư huynh đều biết, cũng tìm hắn nghe ngóng tình hình. Trong buổi tọa đàn tiếp theo, hắn ở dưới đàn thuật lại tỉ mỉ những chuyện mình đã trải qua, lúc nói tới hai tòa Trấn Ma bia Kim Tượng Đế liền nhìn về sư phụ, tiếc rằng không nhận được lời bình nào.

Sư tôn hạ đàn, ai về nhà nấy, chỉ có Kim Tượng Đế là chưa chịu rời đi, trái lại còn tìm tới nơi ở của sư phụ, có một số chuyện hắn nhất định phải hỏi cho rõ.

Chuyện đầu tiên chính là danh tự trên tấm bia đá ở Thiên Mục sơn có phải của vị sư huynh quá cố kia hay không.

(D: ai nhỉ, chưa đọc cứ dịch bừa đã: v)

Lão tiên nhân điềm đạm nhìn Kim Tượng Đế, điềm đạm trả lời, chỉ một chữ: "Phải". Kim Tượng Đế ngạc nhiên không thôi, hắn cho rằng sư phụ sẽ không trả lời mình. Tiếp đó hắn lại hỏi: "Dưới tấm bia kia phong ấn thứ gì thưa sư phụ?", lão tiên nhân đáp: "Thần ma". Câu trả lời có cũng như không khiến Kim Tượng Đế khó mà tiếp thụ, hắn gặng hỏi sư phụ cụ thể là cái chi, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

Hắn hỏi sang vấn đề khác: "Quảng Phúc sư huynh đang ở đâu ạ?"

Lão tiên nhân không trả lời mà cảm thán: "Có một số việc dù biết hay không nào thể thay đổi được gì."

"Thân làm đệ tử, phân ưu giúp sư phụ là lẽ thường tình". Kim Tượng Đế nói.

"Lấy tu vi của con còn chưa thể giúp ta cắt bỏ ưu phiền." Lão tiên nhân nói cực kỳ trực tiếp.

Kim Tượng Đế nhất thời im lặng, không biết tiếp lời thế nào, nhưng rất nhanh hắn liền nói: "Đệ tử muốn học thuật pháp, xin sư phụ chỉ bảo."

Lão tiên nhân khẽ híp mắt, cẩn thận quan sát tên đệ tử xà yêu lom khom cùi mình, đôi mắt lão như thể xuyên tận linh hồn hắn, muốn nhìn thấu vận mệnh tương lai của hắn.

"Hiện giờ con đã có thể thi pháp, còn muốn học pháp làm gì?" Lão tiên nhân hỏi.

"Ngộ Không à nhầm Trí Thông sư huynh bị Linh sơn Bồ Tát bắt đi, đệ tử muốn cứu huynh ấy."

"Con muốn đi Linh sơn mang Trí Thông về, đây là việc không có khả năng." Lão tiên nhân thản nhiên nói.

"Đệ tử còn có một vị bằng hữu cũng bị mang lên Linh sơn, đệ tử muốn tới đó hỏi nàng cho rõ, thực ra là nàng tự nguyện hay bị ép buộc, nếu không phải nàng tự nguyện đệ tử cũng muốn cứu nàng."

"Nếu là vậy chỉ e rất khó, Linh sơn tu hành không giống phái khác, có lẽ khi con gặp lại nàng, nàng đã không còn là vị bằng hữu con từng nhận thức nữa rồi." Lão tiên nhân nói.

Kim Tượng Đế nghe ra lần này sư phụ nói là "rất khó" chứ không phải "không có khả năng" nữa.

"Đệ tử nghe nói, phàm là người có đại thần thông, tất có phương pháp tị kiếp (2). trước đây đệ tử cảm thấy không thật cần thiết nhưng lần này trên đường trở về, đệ tử gặp lại một người quen cũ, hiện giờ nàng đã là nữ hoàng của một quốc gia, lúc con gặp nàng liền cảm thấy bản thân sẽ phải ứng kiếp (đào hoa)."

(2) Tị kiếp = tránh nạn, tránh tai ương...

Chính xác mà nói, nó là một trực giác rất hư vô rất mờ mịt, thời điểm nhìn thấy vị nữ hoàng kia hắn bỗng có cảm giác giống như bươm bướm đậu lên lưới nhện.

Lão tiên nhân liu diu mở mắt, ngẩng đầu nhìn trần, tầm mắt của lão như thể vượt khỏi ranh giới thương khung (3).

(3) Thương khung = bầu trời

"Chính mi đụng vào bàn tính của người khác còn trách được ai đây." Lão tiên nhân nói.

Kim Tượng Đế ngây ngẩn, hỏi: "Nàng là ai, lai lịch ra sao ợ?"

"Hẳn là một thần nhân."

"Thần nhân? Thiên cung chi thần? Nếu là Thiên cung chi thần, vì sao chuyển thế thành người?"

"Chuyện thế gian đem ra tranh luận há lại có thể rõ rãng, đã chuyển thế, tất có nguyên do."

Kim Tượng Đế biết, sư phụ đã không nói cho hắn người chuyển thế kia là ai, vậy có hỏi nữa cũng chỉ tốn công vô ích. Thế là hắn lại quay qua nài nỉ: "Xin sư phụ dạy con pháp ạ."

"Ta thu đệ tử trước nay chỉ trọng phẩm tính, coi duyên phận, bắt đầu từ đời thứ nhất bối tự chữ Quảng cho đến các ngươi bối tự chữ Như, tuy thu nhận không ít nhưng chân chính thành công chỉ như cá diếc sang sông, song đứa có thành tựu đến nay cũng chưa chết già, con hãy suy nghĩ cho kỹ."

Kim Tượng Đế quỳ bái, nghiêm túc nói: "Đệ tử đã hiểu."

"Vậy ta hỏi con, con muốn học pháp nào?" Lão tiên nhân không dừng mà nói tiếp: "Pháp có ngàn dạng, dời non lấp bể, thao lôi khống điện, khu thần ngự quỷ, xuất nhập âm dương, luyện bảo luyện đan, thiền ngộ trường sinh, siêu thoát lục đạo..., con muốn học loại nào?"

Kim Tượng Đế trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Đệ tử muốn học hết."

Lão tiên nhân cười nhạt một tiếng, nói: "Lòng tham ko đáy sao đạt tâm tính yêu cầu, mi đã muốn học nhiều pháp như thế, ta liền phạt mi chép điển tịch chư pháp trong Vạn Pháp các một lần, khi nào chép xong mới được ra ngoài, còn nữa, không cho phép học bất kỳ pháp nào ở đó, nếu để ta phát hiện, ngươi hãy tự giác rời đi, chớ có trở lại làm gì."

Nghe xong câu nói uy nghiêm của lão tiên nhân, Kim Tượng Đế vội vàng tiếp nhận.

Cứ như vậy, hắn bắt đầu cuộc sống sao chép pháp thư trong Vạn Pháp các. Trong Phương Thốn sơn, dù biết tin Kim Tượng Đế chịu phạt nhưng chư vị sư huynh cũng chỉ coi nó như hòn đá rơi xuống mặt hồ, rất nhanh sẽ lại khôi phục như cũ.

Linh Đài tông lại có đệ tử mới nhập môn, có đệ tử cũ xuất môn, tất cả trở lại quỹ đạo vốn có.

Trước kia Kim Tượng Đế chưa từng đi qua Vạn Pháp các, thậm chí hắn còn không biết trong Phương Thốn sơn có một địa phương như vậy. Lúc mới tới đây hắn không khỏi sinh ra cảm thán, nơi này quả không hổ danh Vạn Pháp các, từng hàng từng dãy sách ngang dọc đan xen, đúng là không dưới vạn quyển.

Trong đó đại khái chia thành mấy loại kinh tàng như Luyện tinh, Luyện khí, Luyện thần... Những kinh tàng này thậm chí đều có xuất xứ, tiêu ký rõ ràng, của môn phái nào, do ai sáng tạo, do ai hoàn thiện... Còn pháp môn thì chia làm phong, vũ, lôi, ngũ hành, ngự quỷ, khu thần, chú pháp, âm thần, dương thần, pháp tượng, kiếm quyết, vũ kỹ, trận pháp, luyện đan, luyện khí..... vô số chủng loại.

Cảm thán xong, Kim Tượng Đế sực nhớ ra gì đó, hắn trợn mắt hộc mồm. Vốn cho rằng mình đại khái đã thông hiểu pháp trên thế gian này nhưng nhìn đống pháp môn ở đây hắn mới biết rằng, cái mình thấy chỉ là một góc nhỏ của thiên địa mà thôi.

Nhiều pháp như vậy, ai mà có thể học hết, có thể thông hiểu cơ chứ?

Bất quá, hắn là tới đây chép sách chịu phạt, không phải tới học pháp nha.

Bắt đầu từ quyển thứ nhất ——《 Ngũ Khí Triều Nguyên kinh 》.

Không quản ngày đêm, mưa gió, nóng lạnh, Kim Tượng Đế lầm lũi sao chép từng cuốn từng cuốn kinh tàng điển tịch.

Bình Luận (0)
Comment