Kiếm Chủng

Chương 75

Dịch giả: knoiram

Cửu Thần về tới Nhất Nguyên Đạo Phái liền mở ngay cấm chế hộ sơn, đây là thời khắc khẩn trương nhất của Nhất Nguyên Đạo Phái từ lúc khai phái cho tới nay. Y không để ý đến những lời tra hỏi của những trưởng lão và đệ tử trong môn, đi thẳng ra cấm địa phía sau núi triển khai toàn bộ trận pháp.

Bình thường chỉ có y đến được cấm địa này, bởi nơi này có thể câu thông với thượng giới. Cửu Thần đứng đấy cắm một cây nhang rồi quỳ rạp xuống mặt đất, bắt đầu hô hoán tổ sư, thỉnh đãi tổ sư giáng lâm, khói từ nén nhang bốc lên lượn lờ bên trong đại điện, không bay ra ngoài.

Dần dần, mảnh khói trắng kia kết thành một gương mặt, theo sau là tiên linh khí.

"Gọi có chuyện gì." Một giọng nói uy nghiêm cất lên.

"Hôm trước đệ tử có thỉnh Khô Trúc Lão Nhân bố hạ Hắc Quang Diệt Thần Trận để giết kẻ thù môn phái là Độc Cáp, nào biết lúc đó có ba yêu quái theo sau y, trong đó có một kẻ nhậm chức ở Thiên Hà, chẳng những hắn phá được Hắc Quang Diệt Thần Trận mà còn giết chết Khô Trúc Lão Nhân..."

Cửu Thần nói rất nhanh bởi y biết thần niệm của tổ sư không thể nán lại quá lâu, cho nên y tóm tắt nội dung, một hơi nói hết ra vấn đề trong bụng."

"Khô Trúc Lão Nhân bố hạ Hắc Quang Diệt Thần Trận mà không giết được?" Trong làn khói trắng truyền ra giọng nói kinh ngạc.

"Bọn chúng bốn tên đã chết một."

"Chết một tên hay chết ba tên thì có gì khác nhau, phá vỡ Hắc Quang Diệt Thần Trận rồi giết chết Khô Trúc Lão Nhân thì chắc chắn không phải phàm yêu, lại còn là tiên quan nhậm chức tuần tra Thiên Hà, ngươi to gan thật đấy." Giọng nói dần chuyển sang tức giận.

"Đệ tử biết sai rồi, chẳng qua tình hình lúc ấy như tên đã lên dây, không bắn không được, vốn nghĩ Hắc Quang Diệt Thần Trận mà xuất thì không có yêu quái nào thoát được, nào ngờ... nào ngờ... "

"Nào ngờ Khô Trúc Lão Nhân cũng có lúc chết phải không, ngươi thật quá to gan rồi, ngươi có biết mạch nước ngầm trên Thiên Giới hiện tại như thế nào không, mấy hôm trước, Thiên Hà bị Tu La Ma Tộc xâm lấn, thế mà toàn bộ tướng quân Thiên Hà lại án binh bất động để mặc bọn ma tộc, ngươi biết như vậy nghĩa là gì không?"

Cửu Thần nghe vậy thì sợ hãi vô cùng. Việc này tuy không phải chuyện tối mật trên Thiên Giới nhưng tuyệt không phải chuyện ai cũng có thể nghe thấy.

"Vị quan trên Thiên Hà kia chắc hẳn là một tiên quan bỏ xuống đây lúc bọn ma tộc đang hoành hành, hắn dám làm vậy hẳn phía sau có người hậu thuẫn, nếu hắn mà báo tin lên trên đấy, chuyện này chắc chắn phiền to." Người trong làn khói dường như đang nói với chính mình.

"Thế, thế bây giờ nên làm sao ạ?" Cửu Thần sợ nhất là liên lụy đến Nhất Nguyên Đạo Phái, vừa sợ làm phiền đến tổ sư trên Thiên Giới.

"Ngươi cũng không nên hoảng, dù sao Thiên Giới vẫn có luật của Thiên Giới, mấy ngày tới ngươi không nên ra ngoài, ở trong núi bảo vệ môn hộ, còn lại cứ để ta lo." Làn khói trắng kia vụt bay đi, biến mất trong không khí.

Cửu Thần từ từ đứng dậy, gương mặt giãn ra như vừa thoát khỏi tử môn. Vừa rồi, tổ sư tức giận khiến y sợ hãi không ít, nhưng nhìn biểu tình của tổ sư không đến nỗi nào, chứng tỏ căn cơ trên Thiên Giới qua nhiều năm đã khác xưa, không còn là tiểu tiên như năm nào nữa.

Kim Tượng Đế đưa Thanh Diệp và Ba Tứ về Ba Sơn Động. Tuy hắn không biết pháp thuật trị thương nhưng trên người Thanh Diệp có đan dược, sau khi hai người phục đan dược bồi bổ nguyên khí, tình hình đã tốt lên chút ít.

Tinh huyết trên người Ba Tứ gần như bị hút khô, dù không chết nhưng nguyên khí của tổn thương trầm trọng.

"Đa tạ Kim huynh đệ cứu mạng, sau này có việc gì thì cứ đến tìm ta, nếu ta không giúp được nhất định sẽ nhờ cậy lão tổ tông." Ba Tứ tuy yếu ớt nhưng nói rất rõ ràng.

"Ba Tứ, ngươi đã luôn coi ta là huynh đệ cho nên ta cứu ngươi là chuyện nên làm, huống hồ ta cũng không phải cứu ngươi, mà là tự cứu bản thân mình." Kim Tượng Đế nói.

"Nói gì thì nói huynh đã cứu ta một mạng. Nhưng mà, ta thật sự không biết xuất thân của huynh như thế nào, không hiểu là huynh được đại nhân vật che chở sau lưng, hay pháp thuật huynh tu luyện không nằm trong hiểu biết của ta. Ta có lẽ không có khả năng giúp huynh, nhưng tổ tông của ta đứng đầu hai mươi tám vì tinh tú, ta tin, nếu có việc cần thì người vẫn đủ sức làm được." Ba Tứ nói.

Kim Tượng Đế nghe hắn nói thế, thầm nghĩ có lẽ hắn rất được Giác Mộc Công sủng ái. Bởi tuy Ba Tứ có hơi ba hoa, nhưng không phải là kiểu người nói bừa trước mặt bằng hữu.

"Kim huynh đệ có chỗ chưa biết, Ba Tứ là huyết mạch của Tinh Quân còn sót lại ở nhân gian, tuy cách xa, nhưng hắn là duy nhất, cho nên Giác Mộc Tinh Quân hết mực sủng ái hắn, nếu người biết chuyện hôm nay thì ắt hẳn sẽ không bao giờ để yên." Thanh Diệp cạnh bên im lặng từ đầu, lúc này mới mở miệng nói.

Gương mặt Ba Tứ hiện lên sự phẫn nộ, hắn tuy may mắn sống sót nhưng tu vi tổn hại rất nhiều, cũng không biết bao lâu mới có thể khôi phục lại như trước.

"Thù hôm nay, ngày sau chắc chắn sẽ trả, ta muốn bọn chúng biết Ba Tứ đây không phải hạng dễ chọc vào đâu." Cơ thể Ba Tứ rất suy nhược, nhưng ánh mắt hắn lại hiện ra sát ý mạnh mẽ.

Kim Tượng Đế không hỏi y định làm như thế nào, nhưng hắn có thể đoán được.

Ba Tứ phát động linh tấn, báo với tổ tông mình bị Nhất Nguyên Đạo Phái ám toán, hiện thân thể suy yếu không thể quay về Thiên Giới, nhưng không có nhắc đến chuyện báo thù.

Kim Tượng Đế tạm ở lại Ba Sơn Động, thứ nhất là để bảo vệ Ba Tứ đang bị trọng thương, thứ hai là do chính hắn không có chỗ nào khác để đi, vừa muốn suy ngẫm về trận chiến mới trải qua, nên ở tạm trong động phủ của vị huynh đệ Ba Tứ.

Ngược lại Thanh Diệp sau khi qua được thời khắc cửu tử nhất sinh, cơ thể quả thực như thoát thai hoán cốt, thần ý thông suốt. Kim Tượng Đế nghĩ nếu bây giờ y thi triển lại kiếm pháp kia, cho dù đơn đả độc đấu với Khô Trúc Lão Nhân cũng có thể giành phần thắng.

Ba Sơn động phủ tuy nằm trong núi nhưng lại khô mát, bên trong có vài nữ nhân làm công việc của thị nữ, còn có không ít tiểu yêu chưa hóa hình hoàn chỉnh chạy những công việc lặt vặt. Những người này tuy đầu óc chậm chạp nhưng lại có nét thanh tú, đặc biệt có một số xinh đẹp như hoa.

Kim Tượng Đế sau mấy lần trò chuyện với Ba Tứ thì biết được nữ nhân đẹp nhất ở đây là một cô gái vào núi để cầu tiên đạo, sau đó Ba Tứ liền giữ lại nơi đây, không thấy ra ngoài nữa.

Ba Tứ hành sự không hề kiêng dè, người mà hắn thích dĩ nhiên sẽ thu về ngay.

Còn có một nữ tử là môn đồ của Hoa Sơn Tiên Môn. Kim Tượng Đế chưa đi Hoa Sơn cho nên không biết môn phái này. Có điều cô gái này tự nguyện ở lại đây, nàng tên Ngư Nhi, tu vi bình thường, nhưng nàng muốn theo Ba Tứ tiến nhập Thiên Giới, trở thành thần tiên, mong ước trường sinh bất lão.

Ngày thường Ba Tứ tu luyện thì nàng chạy đến chỗ Kim Tượng Đế, dường như nàng cảm thấy Kim Tượng Đế thậm chí còn lợi hại hơn Ba Tứ, nên nàng muốn Kim Tượng Đế dẫn nàng vào Thiên Giới.

"Kim Đại Vương, đại vương của ta bị làm sao vậy, lúc rời khỏi đây còn tốt lắm mà, sao lúc quay về lại trọng thương thế này." Ngư Nhi cô nương nói.

"Tu hành là vậy, không biết mình chết ngày nào đâu." Kim Tượng Đế trả lời hời hợt. Hắn đang đứng ngoài cửa động, ngước nhìn bầu trời cảm ngộ gì đấy.

Ba Sơn động phủ được xây bên trong vách núi dựng đứng nên người bình thường không thể xuống được, trước động có một cái đài nhỏ, bình thường Kim Tượng Đế hay ra đây đứng ngắm cảnh.

"Tu hành không phải để vĩnh trụ dung nhan sao, thế nào lại đi chém chém giết giết. Ta nghe Tứ Đại Vương nói tổ tông của ngài ấy ở trên Thiên Giới có địa vị rất cao, sao ngài không ở trên đấyy mà lại trà trộn ở nơi này làm gì không biết." Ngư Nhi cô nương ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.

Kim Tượng Đế liếc nhìn nàng, trong lòng thấy hơi chán ghét: "Con người các ngươi đều muốn thành tiên sao?"

Ngư Nhi cảm nhận giọng nói có phần lạnh lẽo, chợt sợ hãi lui về sau một bước, nàng cúi thấp đầu, nói lí nhí: "Tiên nhân có thể trường sinh bất lão, vĩnh trụ dung nhan, cơm áo không lo, không bị phàm trần ràng buộc, đương nhiên mọi người đều muốn làm tiên."

Nàng nói xong, thấy vị đại vương kỳ lạ bên cạnh không phản ứng, lại nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, nàng cắn răng hít một hơi sâu rồi nói tiếp: "Đại vương nếu có thể đưa ta lên Thiên Giới, ta, ta nguyện ý làm một chuyện cho ngài, bất cứ chuyện gì."

Kim Tượng Đế nhìn nữ nhân diễm lệ bên cạnh, nói: "Tu vi của ngươi thấp kém, không thể làm việc gì cho ta, hơn nữa, Thiên Giới không phải muốn lên là lên được."

"Đại Vương pháp lực thâm hậu, không gì không làm được, nhưng có vài chuyện chỉ sợ Đại Vương chưa biết đâu, không bằng Đại Vương tìm một chỗ bí mật, ta vì Đại Vương biểu diễn một phen." Đôi mắt Ngư Nhi như muốn chảy nước, gò má ửng hồng, nhìn nàng như hoa đào tháng ba đang nở rộ.

"Ha ha". Kim Tượng Đế cười nhẹ nhàng, nói: "Nhân yêu tương giao sao, ngươi cũng xứng?"

Mặt mày Ngư Nhi trắng nhợt, chậm rãi lui xuống không dám hé miệng một câu.

Kim Tượng Đế nhìn lên trời, lúc này, hắn chỉ cảm thấy đất trời đều ở trong tâm, pháp chú đệ tứ trọng kia không chỉ đánh tan Hắc Quang Diệt Thần Trận mà còn giúp hắn thăng hoa, hắn cảm thấy những thứ nhỏ nhặt vốn giam cầm bản thân hắn đều bị đánh tan.

Những thứ đã lĩnh ngộ được, kể cả pháp tượng đã tạo hình, đều tản đi hết, rồi lại theo đất trời tiến vào tâm can, ngưng tụ một lần nữa bên trong hắn, hóa thành một đạo pháp chú.

Hắn ngẫm trong lòng, đưa tay lên không vẽ một cái, hư không liền có gợn sóng.

"Nứt"

Một tiếng quát nhẹ, một tảng đá lớn cách đó không xa nứt toát, như bị đao chém.

Đây là tất cả những thứ hắn cảm ngộ được từ trước đến giờ dung nhập hết thảy vào một đạo pháp chú.

Chỗ cửa ra vào có một nữ nhân đứng đấy nhìn thấy toàn bộ, đưa tay che miệng thở nhẹ, nàng chính là cô gái tầm u phóng đạo* rồi bị Ba Tứ giữ lại trong động này, tên là Triệu Thiên Tầm. Nàng đã từng gặp qua không ít yêu quái tiến vào động phủ, nhưng chưa từng nhìn thấy nhân vật nào giống như Kim Tượng Đế.

Kim Tượng Đế chỉ cần đứng một chỗ quát nhẹ, núi đá liền vỡ ra.

Chuyện làm vỡ đã nứt núi có không ít kẻ làm được, nhưng chỉ cần một tiếng hô như Kim Tượng Đế vừa nãy thì thật nàng chưa từng được chứng kiến.

Có điều nàng biết ở đây đều là yêu quái, bản thân mình là người, nếu tùy tiện bắt chuyện sợ rằng sẽ bị dạy dỗ một phen, bởi vì nàng đã từng gặp những chuyện như thế.

*Tầm u phóng đạo: tìm nơi thâm sơn cùng cốc để ngộ đạo.

Bình Luận (0)
Comment