Kiếm Chủng

Chương 77

Ê đít: knoiram

Kim Tượng Đế đứng trước động Ba Sơn, liên tục vung tay vào không trung, sau khi giác ngộ Liệt tự chú, mấy ngày nay hắn đã hiểu rõ hơn nhiều, dùng nhiều cách thức khác nhau để xuất chiêu, pháp chú trong lòng, ứng dụng chi diệu, tùy vào lí giải cá nhân.

Hắn lặng lẽ dạo bước, chốc chốc vạch tay lên hư không, ngón tay lướt đi, hư không xuất hiện vết rách. Hắn đi tới, đi tới, liền bước vào bên trong vết rách, thân thể như ẩn như hiện, lúc thì lơ lửng giữa không trung, lúc thì chạy ngược lên vách đá, hoặc là ngồi trong đám sương mù trên núi, trước mặt thỉnh thoảng hiển hiện vết rách.

Đột nhiên, cơ thể đang cảm ngộ pháp chú khựng lại, hắn trỏ tay về phía xa xa.

"Nứt".

Không trung trên đỉnh núi đằng kia nứt ra như băng vỡ, bên trong vết nứt có một đạo kiếm quang kéo dài, vết nứt vốn muốn bung ra quả thực bị một kiếm chặn lại, một thiếu niên mặc đồ đen bước ra.

Hắn kiêu căng nhìn Kim Tượng Đế, rồi thình lình bay vọt lên không, bay thẳng lên trời, rồi đâm một kiếm về phía Kim Tượng Đế.

Kiếm chưa tới, kiếm ý lại nồng đậm vô cùng.

Kiếm ý như nộ hải cuồng triều, quần sơn thất sắc.

Trong chớp mắt lúc thiếu niên áo đen tung người nhảy lên, linh khí trong dãy núi lập tức sôi sục, một vùng không gian lớn trên núi kết hóa thành mây, lấy thiếu niên áo đen làm trung tâm mà tụ lại, nhìn giống như một bông hoa mây màu xám giữa thời không, nhụy hoa chính là một chiêu kiếm của thiếu niên áo đen.

Phía trên dãy núi, một bông hoa mây cực lớn, nơi nhụy hoa kiếm quang rực rỡ.

Một bóng người màu vàng xuất hiện trên đỉnh núi, ngước đầu nhìn, hắn duỗi ngón tay chỉ lên bầu trời, nháy mắt lúc kiếm quang rơi xuống, cơ thể hắn đột ngột chuyển động, một con Kim xà to lớn cuộn mình.

"Nứt".

"Hây..."

Gió mạnh như đao tản ra bốn phương tám hướng, lia qua cây cối trong núi, chặt đứt nhánh cây ngọt như lợi đao.

Bông hoa mây màu tro giữa trời kia vỡ thành từng mảnh, trôi đi theo gió, thân ảnh Kim xà cũng biến mất, hiện ra ngón tay và mũi kiếm đang chạm vào nhau, nhưng nhìn kỹ, sẽ thấy đầu ngón tay và mũi kiếm đã có một vết rách như tia lửa điện, vậy mà lại không biến mất.

Khi Kim Tượng Đế hiện thân xong, thiếu niên áo đen kia cùng Kim Tượng Đế cùng bay ngược trở ra.

Kim Tượng Đế trở lại đỉnh núi, chân núi két một tiếng xuất hiện một vết nứt.

Mà kiếm trong tay thiếu niên kia bỗng vung lên, vết rách như quang hoa vốn đang tràn lên thân kiếm cũng bị hắn mặc kệ.

Thiếu niên áo đen đứng giữa không trung, dưới chân hắn nước dâng lên cuồn cuộn, một vùng biển sâu thăm thẳm dường như xuất hiện sau lưng hắn, áp lực mạnh mẽ tự nhiên ập xuống từ phía trên, bầu trời vốn quang đãng, trong tích tắc này đã chuyển thành âm u, ẩn trong đó đã có tiếng sóng biển ầm ầm truyền tới.

Kim Tượng Đế ngộ được Liệt tự pháp chú, tu vi tăng tiến, sớm đã muốn tìm người kiểm chứng.

Trên người hắn phảng phất một loại ý vị có thể xé nát mọi thứ, một vầng ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng đó giống như vết rách hư không bao lấy người hắn.

Một kẻ mang theo thương hải chi uy (cái uy của biển xanh), một kẻ giống như có thể xé nát hết thảy, một bộ hắc y kiêu căng, một thân kim y lạnh lùng, không ai chịu thua ai.

Đúng lúc này, trong núi có một người đạp mây đi tới.

"Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, Hải đại ca, đây là bằng hữu của ta, hai người làm sao lại đánh nhau thế này."

Người tới là Ba Tứ trọng thương chưa khỏi, y nhìn lên thiếu niên áo đen mà y vừa gọi là đại ca kia. Thiếu niên nọ thì không hề để ý Ba Tứ, kiếm vẫn trỏ về Kim Tượng Đế như cũ, phía sau lưng là sóng cả dập dềnh, uy áp vô bì từng đợt đổ xuống.

Ánh sáng quanh thân Kim Tượng Đế xoay tròn, cỗ uy áp kia vừa chạm tới liền bị xé nát, biến mất.

Qua một hồi, thiếu niên kia chợt tra kiếm vào vỏ, nói: "Nể mặt Tiểu Tứ, hôm nay tạm tha cho ngươi một cái mạng."

Ba Tứ cảm ơn liên tục, mà thời điểm quay sang nhìn Kim Tượng Đế thì hắn lại tỏ vẻ xấu hổ, hắn biết Kim Tượng Đế không hoàn thủ thiếu niên nọ tất nhiên là vì hắn.

"Hải đại ca, hay là ngươi vào động phủ của ta ngồi chơi, làm vài chén rượu nhạt cái đã."

"Thôi khỏi, ta đến để nói cho ngươi biết chưởng môn Nhất Nguyên Đạo Phái đã bị ta giết rồi, vốn định đi Ngưng Thúy Nhai cùng Thanh Thành sơn, nhưng mà Mộc Công lão nhân gia truyền báo bảo ta quay về."

"Thì ra Hải đại ca tới đây là vì tiểu đệ ta, chuyện nhỏ của ta chuyến này lại làm phiền Hải đại ca rồi." Ba Tứ nói.

"Tiểu Tứ ngươi bị ăn hiếp thì có thể nói với ta, không cần làm phiền Mộc Công." Thiếu niên áo đen nói.

Ba Tứ liền cười hì hì, nói: "Sau này có kẻ nào đến gây sự, ta nhất định báo tên Hải đại ca luôn."

Thiếu niên gật đầu, rồi nói: "Ta đi trước đây, mấy ngày tới không cần về trên đấy, chờ thế cục rõ ràng trở lại rồi tính."

"Được, Hải đại ca đi thong thả." Ba Tứ nói.

Thiếu niên kia liếc nhìn Kim Tượng Đế, quay người, sóng biển như mây đen nhanh chóng tản đi, biến mất cùng với hắn.

Ba Tứ hạ người xuống đỉnh núi, nhìn thiếu niên nọ bỏ đi, cảm thán: "Lâu nay Hải ca vẫn như thế, không có gì thay đổi, chả trách y là người tiến bộ nhanh nhất trong bọn ta, Mộc Công từng nói Hải ca có thể đạt tới cảnh giới Yêu Thánh."

"Đại La, Yêu Thánh, Ma Chủ cùng đẳng cấp, nếu đạt tới cảnh giới Yêu Thánh thì tung hoành trên dưới, chỉ cần đừng chọc vào những kẻ cỡ Đạo Tổ thì không ai làm gì được rồi." Ba Tứ nói tiếp.

"Chỉ cần cố gắng thì ta và ngươi cũng có cơ hội, hà tất hâm mộ người khác." Kim Tượng Đế nói.

"Nói thì nói vậy, chứ tính ta không chịu ngồi một chỗ, tâm không tịnh thì tu hành kiểu quái nào được, điểm này ta biết rõ, Mộc Công cũng bảo vậy, tiếc là không có cách nào sửa được." Ba Tứ nói.

"Mà hắn là ai?" Kim Tượng Đế lại hỏi đến thân phận thiếu niên áo đen.

"Chỉ biết mọi người gọi hắn là Hải Công Tử, cũng có kẻ gọi hắn là Hải Ma Đầu, từng nghe đạo ở chỗ Mộc Công mấy chục năm, nhiều năm ẩn cư trong Bắc Hải, lúc nãy chắc là Mộc Công phái hắn tới đây."

Kim Tượng Đế chưa từng nghe nói đến danh tự này, nhưng hôm nay nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm khái mấy vô hư sĩ nổi danh dưới hạ giới.

Hắn biết lúc trước có một người gọi là Di Sơn Chuyển Nhạc đại vương Nhạc Chân, vô cùng lợi hại, phong độ trác tuyệt, hôm nay nhìn thấy vị Hải Công Tử này cũng không hề giống người thường, lại còn có phong thái đặc biệt.

"Kim huynh đệ, Ba Tứ ta tu hành không gắng sức, nhưng mắt nhìn người của ta không tệ, ngươi tương lai nhất định cũng sẽ trở thành Yêu Thánh." Ba Tứ nói.

"Linh Sơn Phật Tổ có tu vi như thế nào?" Kim Tượng Đế chợt hỏi.

"Tu sĩ trong Linh Sơn này rất cổ quái, có một vài bí môn tu hành, các loại phân thân, không thể nói rõ được, có điều Phật Tổ không chỉ có một người, tu vi thì ít nhất là Yêu Thánh, trong đó nổi danh nhất đương nhiên là Đại Nhật Như Lai Phật, tu vi không dưới Đạo Tổ, nghe đồn còn thành lập Phật quốc, người bên trong đấy có thể chuyển thế mà không bị mất ký ức." Ba Tứ nói.

"Tu vi Đạo Tổ." Kim Tương Đế trầm giọng thì thầm, xem ra Đạo Tổ tu vi quá cao cường, sư phụ mình không biết tu vi ở mức nào, hắn không dám khẳng định, nhưng hắn biết rõ bản thân mình không biết tu luyện bao lâu mới có thể đạt tới tương đương.

"Bất quá, ta nghe nói rằng, không biết vì nguyên nhân gì mà Đạt Nhật Như Lai Phật Tổ kia hình như đã chuyển thế." Ba Tứ nói.

"Chuyển thế?" Kim Tượng Đế kinh ngạc.

"Chỉ là tin đồn, không chắc chắn lắm."

"Tin tức này từ nơi nào truyền tới?"

"Không biết".

"Cũng phải có căn nguyên chứ." Kim Tượng Đế truy vấn.

"Có người nói Đại Nhật Như Lai Phật vì đã chuyển thế mấy lần, tuy rằng ký ức cả đời đều bị y chém đi, tạo thành vô số pháp thân, nhưng y cảm thấy như thế không hoàn mỹ, nên muốn đem những pháp thân ấy dung hợp làm một, tạo thành Bất Diệt Kim Thân." Ba Tứ nói.

"Đây là chuyện rất bí mật, sao ngươi lại biết?" Kim Tượng Đế hỏi.

"Cho nên mới nói là không dám chắc chắn, Phật Tổ chuyển thế là chuyện quan trọng cỡ nào, sao người ngoài lại biết đơn giản như thế được, mà cứ coi như Phật Tổ quả thực chuyển thế, hẳn là y cũng đã chuẩn bị chu đáo đâu vào đấy rồi." Ba Tứ nói.

"Cũng đúng." Kim Tượng Đế nói.

"Đại năng giả như y tai nghe chuyện tam giới, mắt nhìn thấu tương lai, chuyện y làm tuyệt đối không đơn giản." Ba Tứ tiếp lời.

Cho dù Ba Tứ nói như thế, Kim Tượng Đế vẫn giữ ý định đi tìm Linh Sơn kia, nhưng hắn tin rằng Linh Sơn là nơi không phải muốn tìm là được, giống như Phương Thốn Sơn của hắn.

Nhưng mà có lẽ Linh Sơn dễ tìm hơn Phương Thốn Sơn một chút, La Hán Bồ Tát ra ra vào vào nhiều như vậy, chung quy vẫn có thể tìm được.

"Hình như Kim huynh đệ và Linh Sơn có thù oán?" Ba Tứ đột nhiên hỏi.

"Sao lại hỏi vậy?" Kim Tượng Đế hỏi lại.

"Ta thấy Kim huynh sau khi nghe được chuyện Linh Sơn Phật Tổ chuyển thế thì tỏ ra hưng phấn, phải chăng Kim huynh đã muốn lên Linh Sơn từ trước?" Ba Tứ hỏi.

Kim Tượng Đế ngạc nhiên với sự nhạy cảm của Ba Tứ.

Nhìn vẻ mặt Kim Tương Đế như thế, Ba Tứ bỗng nói nhỏ: "Nếu như huynh thật sự muốn vào Linh Sơn, có lẽ có một chỗ vào được."

"Chỗ nào?"

"Âm Sơn."

"Âm Sơn?"

"Âm Sơn nằm ở phía bắc Linh Sơn, Âm Sơn chi nam vi Linh Sơn." Ba Tứ nói.

"Thế Âm Sơn đấy ở nơi nào?"

"Ta chưa đi nên không biết, có người đồn nó nằm cạnh Huyết Hà, phương vị cụ thể thì không nói rõ, nhưng trên đời này có một người chắc chắn biết." Ba Tứ nói.

"Ai?"

"Vô Gian Quỷ Vương."

"Vô Gian Quỷ Vương?"

"Nghe đâu Vô Gian Quỷ Vương là một quỷ vương trốn ra từ Mười tám tầng Đại Ngục, pháp lực cường đại, thần thông kinh thế, Diêm La Vương đã phái rất nhiều Âm Thần đi tróc nã, nhưng chẳng những không bắt được hắn, mà còn bị hắn ăn mất không ít Âm Thần."

"Vô Gian Quỷ Vương này có thể nói cho ta biết à?"

"Không rõ, phải xem huynh khiến hắn mở miệng bằng cách gì kìa." Ba Tứ nói.

"Vậy tìm Vô Gian Quỷ Vương như thế nào?" Kim Tượng đế hỏi tiếp.

"Chỉ cần đi vào bên trong U Minh, tìm một lão quỷ tên là Âm Quỷ thì có thể đi vào Vô Gian Quỷ Vực." Ba Tứ nói.

Kim Tượng Đế chợt thấy kích động, tuy khả năng tìm thấy Linh Sơn vẫn cực thấp, nhưng không còn quá xa vời như trước nữa.

Trong lòng hắn cảm thấy như có một tia sáng chiếu rọi, hắn cảm tạ Ba Tứ không thôi.

Bình Luận (0)
Comment