Chương 1076: Trục xuất cổ (2)
Chương 1076: Trục xuất cổ (2)
"Chủ nhân của Ông Cửu kia chắc chắn sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó hỏi là biết."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Hắn thu hồi ngọc bội, đi vào phòng mình.
Trên giường, Nguyệt Thi Thiền im lặng nằm ở nơi đó, mắt khép kín, hôn mê bất tỉnh, dung nhan thanh lệ như tranh có chút tái nhợt, điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng Tô Dịch nổi lên một tia thương tiếc.
Nhớ về ngày đó ở Đại Chu, Vũ Lưu Vương Nguyệt Thi Thiền có thể nói là truyền kỳ trong một thế hệ trẻ, tồn tại tựa như tiên tử trong lòng vô số võ giả.
Nàng áo trắng đeo kiếm, mặt mày như tranh, kiếm tâm trong suốt kiên định, đã từng độc lai độc vãng, như một cầu vồng trong thiên địa.
Nàng cũng là một hạt giống tốt Tô Dịch thưởng thức nhất ở Đại Chu, có được Huyền Chiếu linh thể, tài tình kinh diễm, ở trên kiếm đạo có thiên phú cùng bền lòng vượt xa người khác.
Khác với Tiểu Kiếm Yêu Văn Tâm Chiếu, Nguyệt Thi Thiền tính tình nội liễm mà lạnh nhạt, trong lòng cực có chủ kiến, tính tình rất quật cường, cũng rất háo thắng.
Mà tính tình Văn Tâm Chiếu thì tươi tắn hướng ngoại hơn rất nhiều, tự nhiên hào sảng, cả người lộ ra một bầu hơi thở thanh tú.
Hai thiếu nữ, đều chấp nhất kiếm đồ, đều có tuyệt đại phong tư, đều khiến Tô Dịch rất thưởng thức, chẳng qua, các nàng lại là tính tình cùng phong vận hoàn toàn khác nhau.
Đúng như mai lan trúc cúc, mỗi người một vẻ.
Tô Dịch không ngờ là, ở ngày đầu tiên mình đến thành Cửu Đỉnh, Nguyệt Thi Thiền một thiếu nữ phong tư tuyệt thế, thế mà lại thiếu chút nữa ở tối nay chịu khổ độc thủ!
Yên lặng chăm chú nhìn Nguyệt Thi Thiền một lát, Tô Dịch nâng tay, nhấc chăn lên, lộ ra thân thể thon thả yểu điệu chập chùng của Nguyệt Thi Thiền.
Sau đó, Tô Dịch nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định, để Khuynh Oản đến cởi quần áo Nguyệt Thi Thiền.
Vù!
Khuynh Oản bỗng dưng hiện ra, váy đỏ như lửa, da thịt trắng muốt trong suốt, mắt to thâm thúy trong suốt giống như trăng rằm trên trời.
Thiếu nữ từng độ một lần hóa hình chi kiếp quỷ dị có một không hai, hôm nay đã là hạng người tu hành, lúc này yểu điệu đứng ở nơi đó, thuyết minh sinh động cái gì gọi là hoạt sắc sinh hương, tú sắc khả xan.
Chỉ là, khi biết được Tô Dịch muốn mình ra tay cởi quần áo Nguyệt Thi Thiền, Khuynh Oản cũng không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ bừng gò má, xấu hổ cúi đầu, rụt rè nói: "Chủ nhân, ngài... Ngài đây là muốn... Song... Song tu sao?"
Tô Dịch: "..."
Một lúc lâu sau, hắn tức giận nói: "Cái đầu quả dưa nhỏ này của ngươi mỗi ngày nghĩ cái gì thế, huống chi, ta muốn song tu, nào cần ngươi tới ra tay cởi quần áo?"
"A..."
Khuynh Oản nhất thời xấu hổ, ngượng ngùng không thôi.
"Mau động thủ đi, ta đây là muốn giúp nàng ấy giải độc."
Tô Dịch phân phó: "Ô, đừng cởi hết, giữ lại quần áo trong là được."
Nói xong, ánh mắt hắn lại nhìn Nguyệt Thi Thiền trên giường, hoàn toàn không có giác ngộ "phi lễ chớ nhìn".
Đây là phòng của hắn, tự nhiên sẽ không bởi vì tị hiềm liền rời khỏi.
Huống chi, đợi lát nữa còn cần đích thân giúp Nguyệt Thi Thiền giải độc, nên nhìn không nên nhìn, nên sờ không nên sờ, nhất định đều không thể tránh né.
Khuynh Oản không dám chần chờ, tiến lên động thủ.
Quần áo trang sức trên người Nguyệt Thi Thiền cũng không nhiều.
Một bộ đồ trắng, một cái đai lưng màu vàng, một cái hồ lô rượu màu vỏ quất, một sợi thừng đỏ buộc ở trên cổ tay.
Rút đi những thứ này, chỉ còn lại có cái yếm màu lam che lấp trước ngực cùng một cái tiết khố.
Dưới ánh đèn, cánh tay trắng như tuyết cùng đôi chân ngọc thon dài sạch sẽ giống như mỹ ngọc của nàng, nổi lên một tầng hào quang nhu hòa mà mê người.
Thiếu nữ dáng người cực xuất sắc, da thịt mịn màng trắng trẻo, gầy không lộ xương, vai như đao vót, eo nhỏ, bộ ngực sữa tuy bị che lấp, vẫn khó giấu đi sự cao ngất.
Nàng lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như tiên tử ngủ yên, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Dù là Khuynh Oản, cũng nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng nhéo nhéo má Nguyệt Thi Thiền, kinh ngạc than thở: "Vị tỷ tỷ này không chỉ đẹp tới mức làm người ta kinh diễm, ngay cả da thịt cũng trắng mịn nhu nhuận, quá đẹp rồi nhỉ."
Tô Dịch đi lên trước, phân phó: "Ngươi ấn hai chân của nàng."
Khuynh Oản vội vàng làm theo, chỉ cảm thấy chân vị tỷ tỷ này mềm mại giàu đàn hồi, xúc cảm thật tốt.
Tô Dịch hít sâu một hơi, ánh mắt trong suốt mà nghiêm túc, một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên cái bụng trắng trẻo của Nguyệt Thi Thiền.
Trong bàn tay, có những tia linh lực như xúc tu ùa vào trong cơ thể Nguyệt Thi Thiền.
Vu Ma độc cổ là một loại vật sống, cực âm tổn cùng ác độc, nếu muốn trừ bỏ nó, chỉ có một loại biện pháp, lấy nguyên lực làm sợi tơ, kết thành "Khu Cổ sắc lệnh" tương tự dây treo cổ, giam cầm chặt chẽ cổ này, sau đó từng chút một thít chết.
Như thế, mới có thể mang cổ này thật sự gạt bỏ từ trong cơ thể Nguyệt Thi Thiền.
Chẳng qua, lấy đạo hạnh của Tô Dịch hôm nay, muốn làm được một bước này, mỗi ngày cần hao phí nửa khắc thời gian, liên tục bảy ngày, mới có thể thật sự giết chết cổ này.
Đây là chỗ ác độc của Vu Ma độc cổ, tu sĩ bình thường nếu đụng tới, căn bản không có khả năng thoát khỏi cổ này nắm giữ.
Chợt, thân thể mềm mại của Nguyệt Thi Thiền kịch liệt run lên, Khuynh Oản vội vàng dùng sức, gắt gao đè lại hai chân nàng.
Nhìn kỹ, chỉ thấy trên khuôn mặt trái xoan thanh lệ tuyệt đẹp của Nguyệt Thi Thiền hiện ra một mảng thống khổ, bờ môi hồng óng ánh khẽ hé ra, dồn dập thở dốc, phát ra tiếng rên rỉ vô ý thức.