Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1080 - Chương 1080: Xin Giúp Đỡ (2)

Chương 1080: Xin giúp đỡ (2) Chương 1080: Xin giúp đỡ (2)

"Khiến Thương Thanh đại lục lâm vào chấn động... Tô huynh định ra mục tiêu thật cao nha... Chẳng qua, cái này cũng có thể thấy được, hắn đối với ta là coi trọng cỡ nào..."

Nguyệt Thi Thiền mặc niệm, tâm tình sôi trào.

Một đôi mắt sáng kia của nàng thì từng chút một trở nên sáng ngời, trong suốt cùng kiên định như mũi kiếm, cả người toả sáng ra hào quang khác.

Nàng nhìn bóng người cao ngất kia của Tô Dịch nơi xa, trong lòng yên lặng nói: "Một ngày này, nhất định sẽ đến, Nguyệt Thi Thiền ta tuyệt đối sẽ không cô phụ Tô huynh kỳ vọng."

Bên hồ nước.

Tô Dịch đã thu liễm tạp niệm, bắt đầu diễn luyện



Thái Hư Trấn Nguyên Kinh



Ở trên tu hành, hắn chưa từng có bất cứ sự buông lỏng nào.

Tu hành chi đạo, tích lũy tháng ngày, công phu lâu dài!

Dưới nắng sớm, thiếu niên áo bào xanh tung bay, động tác thả lỏng tự nhiên, nhất cử nhất động phù hợp vạn tượng, động tĩnh thích hợp, mơ hồ có thần vận ôm trời ôm đất, thổ nạp chu hư.

Quyền kình cỡ đó, phi phật phi ma, phi nho phi đạo, Thái Hư là dẫn, trấn nguyên làm gốc, được hảo hữu kiếp trước của Tô Dịch Tuyệt Võ Hoàng coi là Trúc Cơ đệ nhất công cấp bậc nguyên đạo Đại Hoang từ trước tới nay!

Mà một thân tinh khí thần của Tô Dịch, cũng là ở trong quyền kình cỡ này đạt được không ngừng rèn luyện cùng tẩm bổ.

Tài nguyên tu hành đầy đủ, có thể nói phương pháp tu luyện nguyên đạo đỉnh cấp nhất từ xưa đến nay, lại thêm Tô Dịch trong thời gian này hết ngày này đến ngày khác chăm chỉ khổ luyện.

Hắn hôm nay, cách Nguyên Phủ cảnh trung kỳ đã không xa!

"Thi Thiền cô nương, mời uống trà."

Bạch Vấn Tình trình lên một ly linh trà.

Nguyệt Thi Thiền sau khi cảm tạ, nói: "Bạch tỷ tỷ về sau gọi ta Thi Thiền là được."

Bạch Vấn Tình cười đáp ứng.

Nàng từng gặp Văn Tâm Chiếu, lúc ban đầu kinh như người trời, tự nghĩ thế gian sợ là tìm không ra nhân vật tiên tử có thể đánh đồng với vị Tiểu Kiếm Yêu này nữa.

Nhưng sau khi gặp được Nguyệt Thi Thiền, Bạch Vấn Tình mới phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Luận dung mạo, thần vận, khí chất, Nguyệt Thi Thiền đều không kém Văn Tâm Chiếu, hơn nữa nàng tự có phong tình thuộc về mình, lạnh nhạt như băng, kỳ ảo xuất trần.

Văn Tâm Chiếu thì sao, có thể coi như nghiêng nước nghiêng thành, siêu quần xuất chúng.

Đều là tuyệt đại mỹ nhân hạng nhất thế gian.

Người bình thường có thể gặp được một người, đã là tu luyện tám đời có phúc.

Nhưng hôm nay, hai thiếu nữ xinh đẹp như vậy, lại đều đã sinh ra diệu duyên với Tô tiền bối, làm Bạch Vấn Tình cũng không thể không cảm khái, rốt cuộc nên nói đây là phúc của Tô tiền bối, hay là phúc của hai vị mỹ nhân này?

"Bạch tỷ tỷ, ngươi có thể nói một chút với ta về chuyện Tô huynh hay không?"

Nguyệt Thi Thiền nhẹ nhàng hỏi.

Bạch Vấn Tình do dự một phen, thấp giọng nói: "Ta cùng Tô tiền bối cũng là ở trước đây không lâu quen biết, chuyện hiểu biết cũng không nhiều, vẫn là để Nguyên Hằng tới nói đi."

Nguyệt Thi Thiền gật gật đầu.

Rất nhanh, Nguyên Hằng đã tới, lấy một loại giọng điệu cực tôn sùng hâm mộ, kính sợ, mang chuyện hắn cùng Tô Dịch một đường từ Đại Chu tiến đến lần lượt nói ra.

Đương nhiên, điều không nên nói hắn tự nhiên sẽ không nói.

Dù vậy, Nguyệt Thi Thiền vẫn nghe mà ngây ngốc.

Trên Phù Tiên lĩnh, trong nháy mắt tiêu diệt yêu ma quỷ quái bọn Sài đạo nhân.

Trên sông Thiên Lan, kiếm trảm một đám tu sĩ Đại Sở.

Trong Thúy Hàn cốc, giết tu sĩ ba thế lực lớn của Thiên Nam châu như giết gà giết khỉ.

Trên đại hội Linh Khúc, lấy sức một người diệt Niết Phong thánh tử, ngăn cơn sóng dữ. ...

Từng trận đại chiến đó, khiến Nguyệt Thi Thiền cũng không khỏi cảm xúc bành trướng, đôi mắt lấp lánh tia sáng kỳ dị.

Khi biết được, mạnh như truyền nhân Vân Thiên thần cung, cũng bị Tô Dịch không chút khách khí chém giết, nhân vật phong vân một thế hệ trẻ Thiên Xu kiếm tông Khương Ly, cũng thoái nhượng tạ lỗi đối với Tô Dịch, ngay cả hắc giao Hóa Linh cảnh kia dưới Đoạn Long Nhai, cũng đối với Tô Dịch tôn thờ như thần linh, lấy "tiên sinh" tôn xưng, cả người Nguyệt Thi Thiền cũng ngây ra ở đó.

Nàng tự nhiên rõ, Vân Thiên thần cung, Thiên Xu kiếm tông đỉnh cấp đạo thống cường đại bực này, cũng biết một vị hắc giao tồn tại Hóa Linh cảnh là khủng bố cỡ nào.

Nhưng càng là như thế, lại càng phụ trợ ra Tô Dịch cường đại và siêu nhiên!

Nhớ về ngày đó, lúc ở Đại Chu chia tay với Tô Dịch, Tô Dịch cũng còn chưa từng thật sự bước lên con đường nguyên đạo.

Hôm nay mới mấy tháng thời gian, thiếu niên đế sư từng danh chấn Đại Chu kia, nghiễm nhiên đã bắt đầu ở cảnh nội Đại Hạ triển lộ mũi nhọn có một không hai!

"Hắn... Rốt cuộc là một người như thế nào..."

Nguyệt Thi Thiền ánh mắt hoảng hốt, trong lòng dâng lên sự tò mò nói không nên lời.

Chỉ cảm thấy trên người Tô Dịch như bao trùm những tầng sương mù, làm người ta càng tiếp cận, lại càng cảm giác sâu không lường được, không thể đo lường được.

Mà vừa nghĩ đến mình từ nay về sau có thể theo ở bên cạnh Tô Dịch tu hành, Nguyệt Thi Thiền cũng không khỏi sinh ra rất nhiều chờ mong.

Lúc tới gần buổi trưa.

Bên hồ nước, lúc Tô Dịch nằm ở trên ghế mây, đang lấy một loại thính tên là "Nguyệt Phiêu" ném cho cá trong hồ nước ăn, có khách tới chơi.

Người trung niên áo vải nho nhã ôn nhuận, cùng Ông Cửu áo xám gõ cửa mà đến.

"Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Người trung niên áo vải cười ân cần thăm hỏi.

Tô Dịch ngồi ở ghế mây không nhúc nhích, nói: "Không cần hàn huyên, nói chuyện chính đi."
Bình Luận (0)
Comment