Chương 1084: Ước chiến hồ Sơ Vân (1)
Chương 1084: Ước chiến hồ Sơ Vân (1)
Tô Dịch lấy tay chộp lấy ngọc giản, trong đó chỉ viết một câu ——
"Có dám đến hồ Sơ Vân gặp một lần?"
Thu hồi ngọc giản, Tô Dịch nói với xa phu khống chế xe kéo: "Đi hồ Sơ Vân."
Hồ Sơ Vân ở phía đông thành Cửu Đỉnh.
Nơi đây khách sạn san sát, phủ đệ dày đặc, phàm là tu sĩ người nơi khác tiến vào thành Cửu Đỉnh, phần lớn sẽ lựa chọn dừng chân ở khu vực phụ cận.
Dẫn tới trong khu vực này cũng là ngư long hỗn tạp, nhân vật tam giáo cửu lưu đều có.
Khi Tô Dịch ngồi xe kéo đến bờ hồ Sơ Vân, đã là rạng sáng, bóng đêm như mực, mưa tí tách rơi, mang theo hàn ý như đao.
Ở sau khi Tô Dịch trả giá gần hai mươi khối ngũ phẩm linh thạch, xa phu mặt mày hớn hở tặng cho Tô Dịch một cái ô giấy dầu.
Tô Dịch bung dù đi ở trong mưa, chỉ thấy cái gọi là hồ Sơ Vân diện tích rất rộng lớn, đèn trên thuyền ánh đèn rải rác, mơ hồ có thể nhìn thấy trên hồ phiêu đãng khách thuyền tốp năm tốp ba.
Ở một bên của bờ hồ, có một lán uống trà.
Quanh lán uống trà treo đèn lồng màu đỏ, ở trong bóng đêm rất bắt mắt.
Chẳng qua, đã là rạng sáng, trong lán uống trà chỉ có một ông lão áo xám canh giữ ở nơi đó, cô đơn chiếc bóng.
Ở trên bàn gỗ bên cạnh lão, còn bày một cái đàn gỗ.
Tô Dịch ngẩn ra, đủng đỉnh đi vào lán uống trà.
Ông lão áo xám đứng dậy, cười chắp tay: "Tô đạo hữu, lại gặp mặt rồi."
Người này thế mà lại là Ông Cửu!
"Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Tô Dịch kinh ngạc.
Đêm khuya như thế, đen hiu hắt mưa bay bay, Ông Cửu lại xuất hiện ở đây, không trách Tô Dịch kỳ quái.
"Không dối công tử, trong thành Cửu Đỉnh vô luận sắp xảy ra chuyện gì, nếu lão hủ cố ý điều tra, tự nhiên có thể biết tin tức trước một bước."
Ông Cửu lộ ra nụ cười khiêm tốn, tỏ ra rất tôn trọng đối với Tô Dịch,"Tựa như lần này, lão hủ đã biết trước, Hoắc Thiên Đô đại trưởng lão Vân Thiên thần cung hạ lệnh, phái cường giả ở bờ hồ Sơ Vân này hẹn gặp đạo hữu."
Tô Dịch ngoài giật mình, lại không khỏi nhíu mày,"Ta không phải nói, không để các ngươi nhúng tay?"
Ông Cửu cười nói: "Đạo hữu yên tâm, lão hủ lần này đến chỉ là truyền tin cho đạo hữu mà thôi, đợi lát nữa vô luận xảy ra cái gì, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào."
Tô Dịch gật gật đầu, nói: "Không ngờ, ngươi cùng chủ nhân nhà ngươi thật ra rất có lòng nha."
Ông Cửu nghiêm nghị nói: "Thiên tài có một không hai như đạo hữu, ngàn vạn năm khó gặp, chủ nhân cùng lão hủ tự nhiên không thể không dụng tâm đối đãi."
Tô Dịch chỉ đàn gỗ trên bàn bên cạnh, nói: "Ngươi còn tinh thông âm luật?"
Ông Cửu khiêm tốn nói: "Chưa nói tới tinh thông, chỉ có thể tính là hiểu một chút."
"Biết Thập Diện Mai Phục hay không?"
"Biết."
"Đợi lát nữa nếu có chiến đấu xảy ra, gảy khúc này trợ hứng cho ta, như thế nào?"
Ông Cửu cười nói: "Rất vinh hạnh."
Tô Dịch gật gật đầu, mở ô, vượt qua lán trà, cất bước tới bờ hồ Sơ Vân dưới mưa đêm.
Trên mặt hồ nơi xa, một chiếc thuyền khách đột nhiên sáng lên những ngọn đèn lồng.
Một người trung niên áo bào tím đứng ở mũi thuyền, trầm giọng nói: "Tô Dịch?"
"Không sai."
Tô Dịch nói xong, đã chân đạp sóng nước, cất bước đi qua.
Chỉ thấy hắn một tay cầm ô, một tay đặt sau lưng, áo xanh bay bay, dưới chân sóng nước dập dờn, hắn lại như giẫm trên đất bằng, tiêu sái như trích tiên.
"Không ngờ, ngươi thế mà lại thật sự dám đến."
Người trung niên áo bào tím như rất bất ngờ, ánh mắt như điện rạch nát trời đêm nhìn về phía Tô Dịch, vẻ mặt nghiền ngẫm,"Ngươi không chút lo lắng sẽ xảy ra bất trắc?"
Tô Dịch chưa bao giờ thích nói lời thừa, tự nhiên cũng liền lười nói tiếp, khi cất bước đi đến, ánh mắt tỏa ra xung quanh, nói: "Hoắc Thiên Đô có đây không?"
Con ngươi người trung niên áo bào tím co lại, nói: "Ngươi biết là Hoắc gia chúng ta muốn ra tay với ngươi?"
Tô Dịch dừng chân ở chỗ cách một con thuyền khách kia mười trượng, nhíu mày nói: "Hoắc Thiên Đô chưa tới?"
Hai người đối thoại, tỏ ra rất kỳ quái.
Vô luận người trung niên áo bào tím nói cái gì, Tô Dịch đều đáp không đúng câu hỏi.
Điều này làm người trung niên áo bào tím không hiểu sao cảm thấy bị sỉ nhục cùng không đặt vào mắt, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
"Nếu ngươi có thể qua một cửa ải này của ta, lão tổ nhà ta tự nhiên sẽ xuất hiện!"
Người trung niên áo bào tím lạnh lùng mở miệng.
Tô Dịch bật cười,"Cái giá cũng không nhỏ, vậy ta trước hết làm thịt các ngươi lũ tôm tép này, lại thu thập lão tổ nhà ngươi."
Nói xong, hắn cất bước một bước, lao về phía chiếc thuyền khách kia.
Ầm!
Cũng ngay tại một cái chớp mắt này Tô Dịch cất bước, dưới mặt hồ chợt lao ra hơn mười bóng người, mang theo bọt sóng ngập trời.
Những bóng người này có nam có nữ, cả người đều tỏa ra khí tức Tụ Tinh cảnh, sát khí ngút trời.
Ầm ầm!
Các tu sĩ Tụ Tinh cảnh này rõ ràng súc thế đã lâu, ở ngay sau khi xuất hiện, liền trực tiếp thúc giục bảo vật cùng bí pháp của mình, đồng loạt lao tới chém giết một mình Tô Dịch.
Bóng đêm yên tĩnh mênh mang bị đánh vỡ, màn mưa tí tách bị đánh tan.
Trên hồ Sơ Vân, ánh sáng bùng nổ, rực rỡ đẹp đẽ.
Hơn mười loại bảo vật vắt ngang trời, đao, thương, kiếm, kích, đạo ấn, chuông đồng, bình bát, thước ngọc... Mang theo các màu thần quang rực rỡ, xua tan bóng đêm, uy lực khủng bố tràn ngập hội tụ cùng một chỗ, giống như những tòa núi lửa bùng nổ, thanh thế kinh người.