Chương 114: Ai là Tô tiên sinh (2)
Chương 114: Ai là Tô tiên sinh (2)
Tạm không đề cập tới thân phận của Mặc Thiên Lăng, chỉ nói thần uy của hắn một quyền đánh bại Văn Giác Nguyên, đã rung động bọn họ thật sâu, ai còn dám đi lên tìm ngược đãi?
Trong lúc nhất thời, mọi người nơi đây nhìn nhau, không khí yên tĩnh áp lực.
Thấy vậy, Lạc Vân thành chủ Lợi Kiếm Vũ phát ra tiếng cười sảng khoái,"Phó huynh, đã không ai khiêu chiến, danh hiệu hạng nhất thi đấu Long Môn lần này, liền thuộc về thành Lạc Vân chúng ta rồi!"
Đám người thành Lạc Vân bên kia, cũng đều phấn khởi vui sướng không thôi.
Trái lại thành Quảng Lăng bên này, không ít người như cà phơi sương, ủ rũ.
"Khoan đã!"
Ngay lúc này, ở dưới ánh mắt nghi hoặc nhìn chăm chú của vô số người, thành chủ Phó Sơn vươn người đứng lên.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn quét bốn phía, vẻ mặt trang nghiêm nghiêm túc nói: "Bất đắc dĩ, còn xin Tô tiên sinh giúp thành Quảng Lăng một tay!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường chấn động, tất cả ồ lên.
Lúc này mới ý thức được, thì ra Long Môn yến hội lần này, Phó Sơn có con bài chưa lật khác!
Chỉ là...
Ai là Tô tiên sinh?
Thành Quảng Lăng khi nào có một người được thành chủ Phó Sơn coi trọng như vậy?
Mọi người nghi hoặc, ánh mắt tìm kiếm chung quanh.
"Tô tiên sinh? Tô tiên sinh nào?"
Trong lòng Lạc Vân thành chủ Lợi Kiếm Vũ nhảy dựng, lạnh giọng hỏi ra,"Ta tại sao chưa từng nghe danh hiệu này?"
Trong sự kinh nghi của người ngồi đầy nơi đây, một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
"Phó đại nhân cho mời, ta tự nhiên sẽ không bàng quan."
Chỉ thấy trong đám người cách đó không xa xôn xao một trận.
Nháy mắt, toàn bộ sân bãi yến hội toàn bộ ánh mắt đều nhìn tới, đặt ở nơi thanh âm truyền ra đó.
Người nọ áo xanh như ngọc, bóng người cao gầy.
Chính là Tô Dịch.
"Cô gia, ngài đây là..."
Vẻ mặt Hồ Thuyên đầy kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Hắn luôn đi theo bên người Tô Dịch, tự nhiên nghe được rõ ràng nhất, thanh âm đó chính là do Tô Dịch phát ra!
"Tô Dịch, Phó đại nhân cũng không phải là đang gọi ngươi, ngươi đáp lung tung cái gì thế, nhất định muốn chết, cũng đừng liên lụy Văn gia chúng ta!"
Văn Thiếu Bắc cũng ở phụ cận, thấy vậy không khỏi lớn tiếng trách cứ.
Đây chính là Long Môn yến hội!
Không thấy thành Quảng Lăng nhiều đại nhân vật như vậy cũng chưa một ai dám lên tiếng, ngươi Tô Dịch một phế vật tu vi mất hết lại đứng ra, quả thực là phát rồ!
Đặc biệt là, giờ phút này ánh mắt toàn trường tất cả đều nhìn tới, làm tất cả mọi người đứng ở bên người Tô Dịch đều biến sắc, cả người mất tự nhiên, như sợ bị hiểu lầm, ùn ùn tránh đi.
Hồ Thuyên tuy chưa tránh đi, nhưng hai chân đã bắt đầu run, cả người toát mồ hôi lạnh.
Bị ánh mắt nhiều đại nhân vật như vậy nhìn quét, cảm giác đó quả thực quá dọa người.
Chỉ có Tô Dịch rất bình tĩnh, tuy bị vô số ánh mắt nhìn chăm chú, lại lạnh nhạt như cũ.
"Đừng sợ, ngươi tạm chờ ở đây là được."
Tô Dịch vỗ vỗ bả vai Hồ Thuyên, bày tỏ an ủi.
Nói xong, ở dưới vô số ánh mắt kinh ngạc, kinh nghi, khó có thể tin nhìn chăm chú, Tô Dịch chắp tay sau lưng, thản nhiên cất bước, đi về phía lôi đài.
"Kẻ này tự mình muốn chết, ai cũng đừng quản hắn, nhớ kỹ, Văn gia chúng ta căn bản không có hắn người này!"
Văn Thiếu Bắc sắc mặt khó coi, nghiến răng phân phó.
Trên đường Tô Dịch đi qua, đám người phía trước như thủy triều hướng hai bên tránh đi.
Mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, ai có thể không nhận ra Tô Dịch người ở rể tiếng tăm vang dội trong thành Quảng Lăng này?
Ai lại không biết tu vi hắn đã sớm mất đi?
Nhưng, Tô Dịch lại ở lúc này đứng ra!
"Tô sư huynh hắn... Hắn là điên rồi sao?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Nam Ảnh tràn đầy kinh ngạc, khẽ che bờ môi đỏ mọng, không biết nên khóc hay cười.
Nghê Hạo cũng ngẩn ra một phen, sau đó lắc đầu không thôi,"Lấy lòng mọi người, hành vi như thằng hề."
"Tô Dịch..."
Sắc mặt Văn Giác Nguyên âm trầm như nước, hắn vừa bị đánh bại, sớm đã mất hết mặt mũi, cảm xúc trong lòng vốn đã không đúng.
Bây giờ nhìn thấy Tô Dịch không biết tự lượng sức mình đứng ra, hắn hận tới mức suy nghĩ giết người cũng đã có, tên khốn này còn ngại Văn gia không đủ mất mặt? !
Cùng lúc đó, Lý Thiên Hàn một ít đại nhân vật thành Quảng Lăng không rõ tình huống, cũng đều nhíu mày.
Chẳng qua, trong lòng bọn họ tuy cảm thấy nghi hoặc, lại nhịn chưa nói gì.
Mắt thấy Tô Dịch từ nơi xa đi tới, Chu Hoài Thu rốt cuộc như dám xác nhận là Tô Dịch hắn quen biết, nhịn không được nói: "Tô Dịch, ngươi đây là làm gì?"
Tô Dịch dừng chân một chút, thuận miệng nói: "Tự nhiên là tham gia thi đấu Long Môn."
Trong lòng Chu Hoài Thu tuy càng thêm nghi hoặc, lại nhạy cảm phát hiện có chút cổ quái, không nhiều lời nữa.
Hắn trái lại muốn xem, Tô Dịch rốt cuộc muốn làm cái gì.
Ngay trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu này, Tô Dịch đã đủng đỉnh đi lên lôi đài, lập tức thành nhân vật tiêu điểm được tranh luận nhất.
"Sao lại là gã con rể đó của Văn gia?"
"Tu vi hắn sớm không phải phế rồi?"
"Càn quấy! Thành Quảng Lăng chúng ta hết người sao, sao trơ mắt nhìn một tên phế vật như vậy lên đài, đây là tính để mọi người thành Quảng Lăng chúng ta đều mất mặt sao?"
Vô số tiếng xôn xao vang lên như sôi trào.
Trên mặt sông Đại Thương, đám người xa xa quan sát đều tức giận, không ít người đều hùng hùng hổ hổ kêu to ra tiếng.
Mặc Thiên Lăng đã sớm chú ý tới Tô Dịch, sau khi nhìn thấy hắn thế mà thật sự đi lên lôi đài, không khỏi khẽ nhíu mày.