Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1143 - Chương 1143: Tôn Nhau Lên Thành Thú (2)

Chương 1143: Tôn nhau lên thành thú (2) Chương 1143: Tôn nhau lên thành thú (2)

Dù là các các đại nhân vật kia, cũng đều có các loại lời mời.

Mà giống Văn Tâm Chiếu Tiểu Kiếm Yêu, nhân vật tiên tử chói mắt nhất một thế hệ trẻ tuổi của Vân Thiên thần cung danh chấn thiên hạ như vậy, tự nhiên được rất nhiều thanh niên tài tuấn theo đuổi.

Mà đối với những lời mời này, Văn Tâm Chiếu đều lần lượt uyển chuyển từ chối.

Nàng tối nay có chuyện quan trọng khác.

"Nguyên Hằng đại ca!"

Đột nhiên, đôi mắt đẹp của Văn Tâm Chiếu sáng ngời, nghên đón xa xa.

Đám người vốn chen chúc ở gần Văn Tâm Chiếu đều giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam một nữ từ cách đó không xa đi tới, nam tử bóng người cao lớn, tướng mạo thường thường không có gì lạ.

Ngược lại là thiếu nữ bên cạnh nam tử, khiến mọi người chợt sinh ra kinh diễm, ngây ra ở đó.

Chỉ thấy thiếu nữ đó áo trắng như tuyết, lưng đeo cổ kiếm, mái tóc đen như thác nước, khuôn mặt thanh lệ tuyệt đẹp, khí chất kỳ ảo thản nhiên, giống như Quảng Hàn tiên tử, siêu nhiên xuất trần.

Dù là đứng chung một chỗ với Văn Tâm Chiếu Tiểu Kiếm Yêu danh chấn thiên hạ bực này, vậy mà hoàn toàn không thua kém!

Một nam một nữ này, tự nhiên là Nguyên Hằng cùng Nguyệt Thi Thiền.

"Tâm Chiếu cô nương, chúng ta đi thôi."

Nguyên Hằng lộ ra nụ cười hàm hậu.

Văn Tâm Chiếu chờ mong nói: "Ta cũng đã sớm sốt ruột không chờ được muốn gặp mặt Tô huynh. Đúng rồi, sư tôn ta lát nữa cũng tới."

Nàng cũng chú ý tới Nguyệt Thi Thiền, trong lòng cũng bị dung nhan tuyệt đẹp lạnh nhạt như băng đó của đối phương kinh diễm.

Chẳng qua, dù sao cũng là lần đầu gặp nhau, ở dưới Nguyên Hằng dẫn tiến, nàng và Nguyệt Thi Thiền chỉ hàn huyên một chút, liền theo Nguyên Hằng cùng nhau rời khỏi.

"Đó là Nguyệt Thi Thiền nhỉ, quả nhiên đẹp như tiên tử!"

Nhìn theo bọn họ rời khỏi, có người không khỏi cảm khái.

Lan Đài pháp hội đã tiến hành ba ngày, dung nhan Nguyệt Thi Thiền vốn cực xuất chúng, lại thêm trình độ kiếm đạo của nàng cũng rất mạnh, sớm dẫn tới không biết bao nhiêu sự chú ý.

Có người lắm chuyện càng xưng hô nàng Thi Thiền tiên tử.

"Tên kia là ai? Dựa vào cái gì có thể làm bạn ở bên cạnh Tiểu Kiếm Yêu cùng Nguyệt Thi Thiền?"

Không ít người hâm mộ tị hận đối với Nguyên Hằng.

"Thú vị, một tên yêu tu mà thôi, lại được hai vị tuyệt đại đại mỹ nhân để mắt, thật đúng là kỳ quái."

Cách đó không xa, Hoàn Thiếu Du tóc tím mũ vàng cũng chú ý tới một màn này, lông mày không khỏi khẽ nhíu mày.

Nữ tử áo bào phượng vui sướng khi người gặp họa nói: "Xong rồi, hai đại mỹ nhân thiếu chủ nhìn trúng, đều sớm bị người ta nhanh chân đến trước."

Hoàn Thiếu Du thong thả nói: "Bằng kinh nghiệm ngự nữ của ta, liếc một cái liền nhìn ra, vô luận là Văn Tâm Chiếu, hay Nguyệt Thi Thiền, đều vẫn là tấm thân xử nữ, cái này còn nói gì nhanh chân đến trước?"

Nữ tử áo bào phượng gắt một tiếng: "Ngươi tên háo sắc này, thì ra đã sớm có ý đồ với tiểu cô nương người ta!"

Hoàn Thiếu Du sờ cằm, nói: "Sai rồi, ta chỉ là thưởng thức vẻ đẹp của các nàng, yêu quý tài tình của các nàng, không đành lòng các nàng bị các nam tử tầm thường kia trong thế tục này phiền nhiễu, cho nên mới quyết định đứng ra, giải cứu các nàng ở trong nước lửa, để các nàng có thể bước lên con thuyền lớn này của ta, cả đời tiêu dao khoái hoạt."

Nữ tử áo bào phượng ngây ra một phen, cảm khái nói: "Thiếu chủ... Ngài cũng thật đủ vô sỉ."

Hoàn Thiếu Du cười lên ha ha, nói: "Cái này nào phải vô sỉ, rõ ràng chính là trách nhiệm nam nhi như ta vốn nên gánh vác!"

Khi nói chuyện, hắn đã sải bước mà đi. ...

Thanh Vân tiểu viện tối nay nghênh đón hai vị khách.

Bóng đêm như nước, sao thưa trăng mờ, gió lạnh phơ phất.

Tối mùa thu, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người.

Trong đình viện, Tô Dịch vừa nằm ở ghế mây thưởng thức trà, vừa cười nói: "Nói như vậy, những ngày qua, ngươi vẫn luôn tìm ta?"

Ở đối diện hắn, Văn Tâm Chiếu mỉm cười nói: "Đây là tất nhiên, đối với ta mà nói, Tô huynh giống như một bộ bí tịch kiếm đạo sống, vừa gặp được hoang mang có liên quan với kiếm đạo, liền khiến người ta nhịn không được muốn gặp mặt Tô huynh."

Tô Dịch nghẹn lời.

Văn Tâm Chiếu mặc váy dài đơn giản trang nhã, mái tóc tùy ý cột thành đuôi ngựa, cái cổ ngỗng thon dài, da thịt trắng nõn, trong nét đẹp tuyệt vời mang theo một tia ý vị nghịch ngợm xinh xắn, cực vui mắt vui lòng.

Vị Tiểu Kiếm Yêu chói mắt nhất một thế hệ trẻ tuổi Vân Thiên thần cung này, hôm nay ở trên sự kiện trọng đại Lan Đài gặp được Nguyên Hằng, lập tức đi theo.

Hơn nữa còn gọi đến sư tôn Hàn Yên Chân Nhân của nàng.

Hàn Yên Chân Nhân nhẹ nhàng hỏi: "Tô tiểu hữu, thứ lỗi ta mạo muội hỏi một câu, ngươi vì sao không tham gia Lan Đài pháp hội lần này?"

Nàng khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Dịch, hơi ngẩn ra một phen, không thể tưởng tượng, một thiếu niên tuấn tú như vậy, là dựa vào cái gì khiến Văn Tâm Chiếu kính yêu cùng tôn sùng như vậy.

Mà theo nói chuyện với nhau, phong thái không quan tâm hơn thua, lạnh nhạt tự nhiên đó của Tô Dịch, trái lại khiến Hàn Yên Chân Nhân rất thưởng thức, cũng không có thành kiến cùng bài xích gì.

Chẳng qua, trong lòng chung quy vẫn có không ít nghi hoặc.

Không đợi Tô Dịch mở miệng, Nguyệt Thi Thiền ở bên bình thản nói: "Sự kiện như vậy, đối với Tô huynh mà nói, thực ra rất vô vị, mặc dù tham dự trong đó, cũng sẽ chỉ lãng phí thời gian của Tô huynh."

Nàng luôn ngồi ở bên cạnh Tô Dịch, áo trắng hơn tuyết, mặt mày như vẽ, ở dưới ánh trăng bóng đêm, tỏ ra lạnh nhạt mà trầm mặc.

Nhưng vẻ đẹp của nàng, lại khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Bình Luận (0)
Comment