Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1174 - Chương 1174: Có Chạy Đằng Trời (2)

Chương 1174: Có chạy đằng trời (2) Chương 1174: Có chạy đằng trời (2)

"Trước kia không quen biết, bây giờ quen biết cũng không muộn."

Nam tử áo bào đen hơi chắp tay, mỉm cười nói: "Bần đạo Hạ Trường Anh, đạo hiệu 'Thiết Liễu', đến từ ma tộc Hoàn thị."

Ma tộc Hoàn thị!

Trong lòng Cát Khiêm chấn động, ngoài miệng thì kinh ngạc nói: "Ta còn tưởng cường giả Hoàn thị đều họ Hoàn, thì ra lại vẫn có người trong đạo môn."

Nam tử áo bào đen Hạ Trường Anh kiên nhẫn giải thích: "Tiểu hữu có điều không biết, sớm ở ba vạn năm trước, dưới trướng Hoàn thị tổng cộng nắm giữ chín tông môn thế lực lớn, 'Thiên Thủy quan' chỗ bần đạo ban đầu chính là một trong chín tông môn lớn này."

"Đáng tiếc, theo Ám Cổ Chi Cấm buông xuống, Thiên Thủy quan cũng gặp phải kiếp nạn lớn, bần đạo lúc trước may được ma tộc Hoàn thị che chở, mới may mắn từ dưới Ám Cổ Chi Cấm tránh thoát một kiếp, ở thời điểm mấy năm trước từ trong yên lặng tỉnh lại, hôm nay luôn hành tẩu ở dưới trướng Hoàn thị."

Cát Khiêm không khỏi có chút bất ngờ.

Hắn không ngờ, đối phương sẽ mang chuyện này lần lượt nói ra.

"Vậy ngươi đêm nay tìm ta lại là vì chuyện gì?"

Cát Khiêm hỏi.

Hạ Trường Anh mỉm cười nói: "Rất đơn giản, muốn mời tiểu hữu tới nơi Hoàn thị ta đóng quân một chuyến, tìm hiểu một ít chuyện có liên quan với Tô Dịch."

Cát Khiêm miệng đắng ngắt, quả nhiên bị Tô Dịch gã này liên luỵ rồi!

Hít sâu một hơi, Cát Khiêm vẻ mặt thành khẩn nói: "Đạo trưởng, ta nói ta cùng Tô Dịch căn bản không quen biết, ngươi... Tin hay không?"

Hạ Trường Anh cười mà không nói.

"Đã biết ngươi không tin."

Cát Khiêm nói thầm, vẻ mặt buồn bực.

Hạ Trường Anh cười ấm áp nói: "Tiểu hữu không cần lo lắng cái gì, nếu ngươi phối hợp, Hoàn thị ta tự nhiên sẽ không hại tính mạng ngươi."

"Ta tin ngươi cái quỷ! Lúc trước ngươi sở dĩ nói nhảm với ta, còn không phải là vì kéo dài thời gian?"

Cát Khiêm bật cười.

Hắn vung tay áo bào.

Ầm!

Cả thảy mười mấy bí phù lao ra ngang trời, như một chuỗi sao băng rực rỡ, như cầu vồng hừng hực chói mắt, nở rộ ra uy lực khủng bố.

Mà bóng người hắn thì chợt lóe, hướng xa xa lao vút đi.

Ở một cái chớp mắt đó lẩn trốn, trong tay phải hắn đã có thêm một cây thước sắt màu đen, đồng thời nắm một viên linh châu ở lòng bàn tay trái.

Thước sắt màu đen tên "Thần Nhạc", là một món cổ bảo, cũng là một trong các linh binh mạnh nhất trong tay Cát Khiêm, nếu không gặp uy hiếp nguy hiểm tới tính mạng, cũng sẽ không dễ dàng vận dụng.

Linh châu tên là "Phá Cấm Châu", là một loại bí bảo chuyên môn phá cấm, cực hiếm lạ cùng quý giá.

Bằng vào linh châu này, ở những năm trước xông pha một ít cấm địa hung hiểm, từng giúp Cát Khiêm nhiều lần hóa nguy thành an.

Nhưng Cát Khiêm vẫn không yên tâm.

Nghiến răng một cái, hắn lại lấy ra một khối hộ tâm phù xám xịt treo ở trên cổ.

Đây là 'Khư Sát Bảo Phù', có thể cứng rắn chống đỡ một đòn toàn lực của nhân vật Hóa Linh cảnh.

Làm xong những thứ này, trong lòng Cát Khiêm mới kiên định hơn không ít.

"Mở!"

Phá Cấm Châu trong tay hắn nở rộ ra một mảng hào quang màu xanh.

Mảng thiên địa này chợt run lên, một tầng lực lượng cấm chế như vô hình kịch liệt chấn động, sau đó bị hung hăng phá vỡ một khe nứt.

Trong lòng Cát Khiêm vui vẻ, không chút do dự lao ra.

Cách đó không xa, Hạ Trường Anh nhẹ nhàng quét phất trần trong tay.

Mười mấy bí phù lúc trước Cát Khiêm phóng ra, đều bị quét sạch.

Nhưng, vị cường giả Hóa Linh cảnh này mắt thấy Cát Khiêm chạy ra khỏi cấm trận bí thuật "Nghịch Chuyển Chu Hư" ngưng kết, lại cũng chưa đi đuổi theo.

Trong ánh mắt của hắn ngược lại lộ ra một tia nghiền ngẫm cùng khinh thường.

Keng! ! !

Tiếng nổ rung trời vang lên.

Bóng người Cát Khiêm lảo đảo một cái, lui mấy trượng, khí huyết toàn thân sôi trào không thôi, Thước Thần Nhạc trong tay run rẩy ong ong không thôi.

Cách đó không xa, một nam tử cao lớn mặc áo bào đỏ xuất hiện, hàm én râu hổ, mắt như chuông đồng, khi nhìn có ánh điện lành lạnh chạy qua, cực kỳ khiếp người.

Ở trước người hắn, 'vù vù vù' lượn vòng một thanh phi kiếm trắng như bạc, ánh sáng lạnh rực rỡ.

Lúc trước, khi Cát Khiêm vừa phá vỡ cấm chế lao ra, liền bị một thanh phi kiếm trắng như tuyết kia chém một phát vào đầu, cuối cùng tuy ngăn được một đòn này, lại chấn động hắn khó chịu sắp ho ra máu.

Nam tử cao lớn áo bào đỏ này, thế mà lại là một vị tồn tại Hóa Linh cảnh!

"Có thể ngăn được một đòn phi kiếm của Thôi Hoành đạo huynh, Cát tiểu hữu không hổ là thiếu niên kỳ tài có thể xông vào ba mươi hạng đầu của Lan Đài pháp hội."

Nơi xa, Hạ Trường Anh bước chậm đi tới, trong giọng nói mang theo cảm khái.

Hắn cùng nam tử áo bào đỏ Thôi Hoành nơi xa một trước một sau, hình thành thế bọc đánh giáp công, lập tức khiến Cát Khiêm lâm vào trong tình cảnh hung hiểm tiến thối lưỡng nan.

Cát Khiêm cười khổ nói: "Đối phó ta một tiểu nhân vật như vậy, thế mà để hai vị Hóa Linh cảnh đồng thời ra mặt, cũng thực để mắt ta mà..."

Hắn sâu sắc chú ý tới, phụ cận phố dài này, còn bao trùm một tầng cấm trận khác!

Cái này cũng liền ý nghĩa, xảy ra động tĩnh lớn nữa, nếu không thể bài trừ một tầng cấm trận kia, cũng nhất định không thể đưa tới người khác chú ý.

Không thể nghi ngờ, tối nay Hạ Trường Anh và Thôi Hoành hành động, sớm có mưu tính cùng chuẩn bị!

Điều này làm Cát Khiêm cũng cảm thấy áp lực chợt tăng.

"Lão già, xem ra lần này cho dù sẽ là liều mạng, hai ta cũng khó thoát một kiếp..."

Trong lòng Cát Khiêm lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment