Chương 1176: Huyền Quân cảm ứng thiên (2)
Chương 1176: Huyền Quân cảm ứng thiên (2)
Huyền Vũ Phách Thế Ấn thức thứ nhất: Phiên Thiên Ấn!
Xa xa nhìn, giống như một con chân linh thần thú Huyền Vũ ngang trời, muốn nghiêng trời lệch đất, đảo loạn càn khôn.
"Đi!"
Chỗ không xa, trong mắt Hạ Trường Anh chợt lóe nét hung hăng, nâng tay đánh ra một tấm gương đồng xanh.
Tấm gương tròn trịa sáng bóng, khi hiện lên trên không trung, mặt ngoài tấm gương bóng loáng có thể soi được chợt mở ra một con ngươi màu đỏ tươi, như ác ma đến từ địa ngục nhìn chằm chằm, băng lạnh, lạnh nhạt, vô tình.
Vù!
Trong con mắt màu đỏ tươi, bắn ra một đạo hào quang màu máu quỷ dị, lấy tốc độ không thể tưởng tượng, đánh trúng một bóng dáng mơ hồ kia nơi xa.
Bóng dáng mơ hồ chợt run lên, trong miệng phát ra tiếng kêu rên bị đau, làm Phiên Thiên Ấn hắn vốn thi triển ra cũng chưa kịp phát uy, đã tan rã biến mất.
"Lão già!"
Cát Khiêm kinh hãi, trái tim cũng thắt lại.
Trong mắt hắn, bóng dáng lão già vốn mơ hồ không chịu nổi kia, giờ phút này cũng mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ, không thể nghi ngờ, vừa rồi một đòn đó quá đáng sợ, khiến lão già bị thương nặng!
Cách đó không xa, Hạ Trường Anh thu hồi gương báu đồng xanh, vẻ mặt thoải mái nói: "Cát tiểu hữu, chỗ dựa này của ngươi tựa như vô dụng nha."
Thôi Hoành cùng Lệ Hàn Mộ cũng không khỏi cười lạnh.
Sắc mặt Cát Khiêm lúc sáng lúc mờ.
"Một đạo phệ linh huyết quang mà thôi, đặt ở lúc bổn tọa cường thịnh, lực lượng như vậy gãi ngứa cho bổn tọa cũng không đủ, nhưng hôm nay, bổn tọa hổ xuống đồng bằng, lại bị một đám như con kiến làm nhục..."
Bóng người mơ hồ thở dài.
"Con kiến?"
Bọn Hạ Trường Anh đều không khỏi cười lạnh, thứ người không ra người quỷ không ra quỷ này, khẩu khí rất lớn nha!
"Lão già, cũng lúc này rồi, chúng ta cũng đừng khoác lác nữa, đơn giản chỉ là chết mà thôi, Cát Khiêm ta cũng không phải là hạng tham sống sợ chết."
Cát Khiêm hít sâu một hơi, nhếch miệng cười nói: "Tựa như ngươi thường xuyên lải nhải, việc tu hành, nên lạnh nhạt đối mặt sinh tử, lúc thực trốn không thoát, thì xong rồi!"
Bóng người mơ hồ nói khẽ: "Ta thực ra không sợ chết, chỉ là nếu không gỡ bỏ được nghi hoặc kia trong lòng đã chết, lại khiến ta quá không cam lòng..."
Bóng người mơ hồ đột nhiên ngửa đầu, phát ra một tiếng rống mênh mang hùng hậu, giống như đang đọc đạo kinh tối nghĩa nào đó, tiếng nó ù ù, chấn động thiên địa.
Cách đó không xa, đám người Hạ Trường Anh đều nhíu mày, có chút khó hiểu.
Rống như vậy, hoàn toàn không có bất cứ khí tức nguy hiểm gì, làm bọn họ không khỏi kỳ quái, bóng người mơ hồ này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Cùng lúc đó ——
Thanh Vân tiểu viện.
Tô Dịch đang ở trong phòng khoanh chân ngồi thiền, chợt mở mắt ra, vẻ mặt hiện lên một mảng hoảng hốt.
"Lực lượng của Huyền Quân Cảm Ứng Thiên..."
Lúc kiếp trước, Tô Dịch thân là Huyền Quân Kiếm Chủ, từng đích thân sáng tạo một môn bí thuật, truyền thụ cho chín vị đệ tử môn hạ, nói lúc du lịch bên ngoài, nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần lấy lực lượng thần hồn vận chuyển bí thuật này, hắn sẽ ngay lập tức biết được, tới giúp đỡ.
Môn bí pháp này là "Huyền Quân Cảm Ứng Thiên", lấy đạo hiệu kiếp trước của Tô Dịch làm tên!
Chỉ là, Tô Dịch lại không ngờ, ở một đêm này trong thành Cửu Đỉnh, sẽ một lần nữa cảm nhận được lực lượng dao động của bí pháp này!
Tâm cảnh của hắn, như mặt hồ bình tĩnh bị ném xuống tảng đá lớn, nhấc lên vạn trượng gợn sóng!
"Sẽ là con rùa nhỏ đó sao..."
Trong tiếng lẩm bẩm, Tô Dịch đã vươn người đứng dậy, rời khỏi Thanh Vân tiểu viện. ...
"Các ngươi đi ngăn cản hắn, ta đi bắt tiểu tử kia!"
Hạ Trường Anh trầm giọng mở miệng.
Tuy không rõ bóng người mơ hồ kia đang rống cái gì, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, Hạ Trường Anh rất quyết đoán, quyết định ra tay.
"Được."
Lệ Hàn Mộ cùng Thôi Hoành đáp ứng, ngay lập tức ra tay.
Người trước thúc giục đại ấn màu xanh, người sau lấy ra một thanh phi kiếm trắng như tuyết kia, cùng nhau lao tới chém giết bóng người mơ hồ.
Ầm!
Đại chiến bùng nổ.
Bóng người mơ hồ lấy một địch hai, cho dù liều chết ra tay, nhưng cũng đã không phải đối thủ của hai vị nhân vật Hóa Linh cảnh kia.
Hắn bị thương rất nặng, vốn là cực suy yếu, dưới tình huống bực này, đừng nói che chở Cát Khiêm, bản thân hắn cũng có khả năng chết bất cứ lúc nào.
Mà cùng lúc đó, Hạ Trường Anh đã bùng nổ xông lên, lao về phía Cát Khiêm.
Cát Khiêm tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, thúc giục Thước Thần Nhạc, vận chuyển toàn bộ đạo hạnh tới cực hạn.
"Tiểu hữu, ta sẽ không cứng đối cứng với ngươi kỳ tài đương thời như vậy."
Hạ Trường Anh cười khẽ, trong tay áo đột nhiên lao ra một sợi dây thừng ánh vàng rực rỡ, lao lên ngang trời, chợt hóa thành một tấm lưới lớn màu vàng, bao phủ xuống.
Con ngươi Cát Khiêm co rụt lại, Thước Thần Nhạc thần quang tăng vọt, hung hăng bổ qua.
Nhưng chưa từng nghĩ, Thước Thần Nhạc chưa thể lay động tấm lưới lớn màu vàng kia, ngược lại như côn trùng bị dính ở trên mạng nhện, bị tấm lưới lớn màu vàng kia trói buộc chặt chẽ.
Không ổn!
Cát Khiêm biến sắc hẳn, lập tức bỏ qua Thước Thần Nhạc, bóng người lui bắn đi.
"Tiểu hữu, ở dưới lực lượng 'Phược Linh Tác' này, tu vi dưới Hóa Linh cảnh, nhất định trốn không được, tránh cũng không xong."
Ánh mắt Hạ Trường Anh nghiền ngẫm.
Ở dưới sự khống chế của hắn, tấm lưới lớn màu vàng Phược Linh Tác biến ảo chợt hóa thành kích thước trăm trượng, phong tỏa tất cả đường lui bốn phương tám hướng của Cát Khiêm, bao phủ xuống.
Cát Khiêm trợn mắt muốn nứt, toàn lực cứng rắn chống đỡ, nhưng lại là phí công.
Trong chớp mắt mà thôi, bóng người hắn đã bị trói buộc, không thể nhúc nhích nữa.