Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1209 - Chương 1209: Cớ Gì Bật Cười (2)

Chương 1209: Cớ gì bật cười (2) Chương 1209: Cớ gì bật cười (2)

"Mai huynh, còn xin phá trận."

Niếp Ly đằng đằng sát khí nói: "Mặc kệ Tô Dịch hắn có dám xuất hiện hay không, chỉ cần phá trận này, Lưỡng Nghi Thần Hỏa Liên này chính là của chúng ta."

Mai Ngôn Bạch gật đầu nói: "Ta đang có ý này."

Phong Tử Đô thấy vậy, trong lòng lại căng thẳng, nhắc nhở: "Các vị xin cẩn thận đề phòng, tránh cho Tô Dịch đột nhiên xuất hiện, giết chúng ta một cái không kịp trở tay."

Mọi người đều gật đầu, lặng yên vận chuyển tu vi, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Bọn họ tự nhiên không dám khinh thường Tô Dịch gốc rạ cứng nghịch thiên bực này.

"Đốt!"

Mai Ngôn Bạch lưỡi nở sấm mùa xuân, mười hai cây Phá Cấm Chùy một lần nữa bay lên, hung hăng nện xuống.

Ầm - Ầm -

Một tòa cấm trận phía trước quay cuồng, kịch liệt dao động, trong mấy hơi thở mà thôi, đã bị đập nổ, ầm ầm sụp đổ, ánh sáng tán loạn tỏa ra như thủy triều.

Mọi người lại kinh ngạc than thở một phen.

Đổi là bọn họ, muốn bài trừ cấm trận bực này, sợ là thế nào cũng phải vận dụng một ít con bài chưa lật áp đáy hòm.

"Các vị, đại công cáo thành, Lưỡng Nghi Thần Hỏa Liên này đã là vật trong bàn tay chúng ta!"

Mai Ngôn Bạch mỉm cười mở miệng.

Hắn lấy bí thuật cảm ứng, phát hiện nơi đây không có cấm trận che giấu nữa.

"Đại trận cũng đã phá, nhưng Tô Dịch còn chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ là phát hiện không ổn, không dám ló mặt?"

Càn Vân cười trêu chọc.

Phong Tử Đô lại có chút kinh nghi không yên, luôn cảm giác có chút không thích hợp, Tô Dịch nhân vật cỡ đó, sao có thể bởi vì cấm trận bị phá đi mà sợ chiến không ra?

"Hả? Đây là có chuyện gì?"

Đột nhiên, Niếp Ly nghi hoặc lên tiếng, nhìn thấy tầng băng thật dày phụ cận hồ sen kia đột nhiên lặng yên hòa tan, sau đó một luồng khí nóng rực bắt đầu tràn ngập ở trên không.

"Các ngươi xem."

Ánh mắt Đậu Khấu nhìn về phía bầu trời, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét chấn động.

Mọi người theo ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới bầu trời, từng đám mây lành lơ lửng kia giờ phút này đều trở nên đỏ như lửa, giống như ráng đỏ, đỏ tươi rực rỡ.

Cái này...

Trong lòng mọi người đều nổi lên một tia cảm giác không ổn.

"Có chút không thích hợp, dãy núi xung quanh giống như đang di động."

Mí mắt Phong Tử Đô hung hăng giật giật.

Mọi người nhìn, quả nhiên phát hiện, những ngọn núi xung quanh thung lũng này giống như sống lại, bắt đầu vô thanh vô tức di chuyển ở trên mặt đất.

Một cái chớp mắt này, mọi người đều sinh ra một loại cảm giác trời đất xoay chuyển.

"Không ổn! Chúng ta trúng kế rồi, đi mau!"

Mai Ngôn Bạch đột nhiên biến sắc, nét tự tin ngạo nghễ trên mặt bị một mảng âm trầm thay thế.

Tiếng nói vừa vang lên, hắn xoay người bước đi.

Người khác nào dám chần chờ, đều đi theo sau.

Ầm!

Trên mặt đất đột nhiên nứt ra vô số khe hở, có lửa thần màu tím lao ra, hóa thành biển lửa màu tím mênh mông, từ bốn phương tám hướng lao về phía đám người Mai Ngôn Bạch.

Cùng lúc đó, mây lành trên bầu trời như thiêu đốt kia, đột nhiên trút xuống mưa lửa tầm tã, như thiên hà lửa vỡ đê!

Sóng lửa như hủy diệt đó, khiến mọi người đều đồng loạt biến sắc.

"Các vị chớ hoảng sợ, một tòa cấm trận mà thôi!"

Mai Ngôn Bạch trầm giọng mở miệng.

Khi nói chuyện, hắn lấy ra một cây cờ nhỏ màu mơ, vung nhẹ một cái.

Ầm!

Một chùm tia sáng màu vàng đất lao ra, cứng rắn ở trong biển lửa màu tím ập đến kia phá ra một con đường sống.

Đám người Mai Ngôn Bạch lập tức phóng về phía trước.

Nhưng dù vậy, dòng lũ lửa không ngừng đánh đến đó, vẫn như cũ mang tới cho đám người Mai Ngôn Bạch phiền toái thật lớn, bức bách bọn họ không thể không toàn lực ra tay.

Một lát sau.

Ở dưới sự dẫn dắt của Mai Ngôn Bạch, bọn họ cuối cùng chạy ra khỏi mảng cấm trận khủng bố lửa ngập trời kia, tới phụ cận một hẻm núi.

Chẳng qua, bộ dáng bọn họ đều rất chật vật, ai cũng tóc tai bù xù, quần áo tổn hại, cả người cháy khét, khuôn mặt cũng bị hun thành màu đen.

"Đáng chết! !"

"Tại sao có thể như vậy?"

Mọi người vẻ mặt âm trầm, kinh ngạc giận dữ đan xen, ánh mắt cũng không khỏi nhìn về phía Mai Ngôn Bạch.

"Sơ ý rồi, ta trái lại không ngờ, Tô Dịch sẽ lấy thung lũng dãy núi làm trận, ở lúc chúng ta vừa mới tiến vào khu thung lũng kia, thực ra đã tiến vào trong cạm bẫy hắn bố trí."

Mai Ngôn Bạch sắc mặt xanh mét.

Hắn lúc trước còn tràn đầy tự tin, bày mưu nghĩ kế.

Nhưng mọi thứ vừa rồi xảy ra, như một cái tát vô hình, hung hăng tát ở trên mặt hắn, nóng rát đau đớn, trong lòng lại dâng lên cảm giác sỉ nhục nói không nên lời.

Hắn sở trường nhất đó là phù trận chi đạo, kết quả ngược lại thiếu chút nữa ngã đau, quá mất mặt rồi...

"Chẳng qua, các vị yên tâm, chúng ta đã chạy ra khỏi tòa sát trận kia."

Mai Ngôn Bạch hít sâu một hơi, ánh mắt tỏa ra xung quanh, đột nhiên cười lên.

"Mai huynh cớ gì bật cười?"

Càn Vân nhíu mày.

Mai Ngôn Bạch một lần nữa khôi phục nét tự tin, chỉ phụ cận hẻm núi này, cười to nói: "Ta cười Tô Dịch dù sao trí mưu không đủ, nếu đổi là ta, tự nhiên ở đây cũng bố trí một tòa đại trận, lấy khỏe đánh yếu, chúng ta cho dù thoát vây, cũng không tránh khỏi sẽ lại lần nữa lâm vào trong sát kiếp, sống chết khó liệu."

Vừa dứt lời ——

Ầm!

Hai bên hẻm núi nổ vang như sấm, có dao động cấm trận khủng bố khuếch tán ra, bao phủ mảnh thiên địa này.
Bình Luận (0)
Comment