Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1286 - Chương 1286: Cầm Kiếm Chém Nó (1)

Chương 1286: Cầm kiếm chém nó (1) Chương 1286: Cầm kiếm chém nó (1)

Loại áp lực vô hình đó, khiến sắc mặt Hạ Lâm Uyên lại biến ảo một phen, lâm vào trầm mặc.

Cách đó không xa, Hạ Thanh Nguyên thầm than trong lòng, đây là kết cục của kẻ nhu nhược!

Một khi yếu thế, người khác sẽ chỉ được một tấc lại muốn tiến một thước, được đằng chân lân đằng đầu!

Ma tộc Hoàn thị, âm Sát Minh Điện, Thiên Cơ Đạo Môn, Phần Dương Giáo...

Cả thảy mười ba thế lực cổ xưa, mỗi một cái xách ra, luận nội tình cùng uy thế, đều không kém gì hoàng thất Đại Hạ!

Hôm nay cùng nhau liên thủ tạo áp lực, khiến Hạ Lâm Uyên cũng áp lực đột nhiên tăng vọt, sắc mặt có chút khó coi.

"Đương nhiên, hoàng thất Đại Hạ các ngươi muốn đặt mình ra ngoài, chúng ta tự nhiên không có ý kiến."

Hoàn Thiên Hà không ép sát quá, cười nói: "Như vậy đi, chúng ta lui một bước, đợi Tô Dịch đến đây, nếu hắn không kiêng nể gì, dám ở đây chấn thủ, Hạ huynh lại thúc giục Cửu Đỉnh Trấn Giới trận trấn áp hắn, như thế nào?"

Nghe vậy, Hạ Lâm Uyên nhất thời âm thầm thở phào, nói: "Các vị yên tâm, Thiên Mang sơn chính là địa bàn hoàng thất Đại Hạ chúng ta, Tô Dịch nếu dám ở đây giương oai, chúng ta tự nhiên không tha cho hắn!"

Đám người Hoàn Thiên Hà không khỏi cười lên.

Hạ Lâm Uyên châm chước nói: "Các vị, nếu Tô Dịch sau khi đến, quy củ, thành thật, hoàng thất Đại Hạ ta cũng sẽ không ra tay đối với hắn."

Hoàn Thiên Hà ánh mắt nghiền ngẫm, nói: "Vậy xem hắn có thể nhẫn nhịn được hay không."

Hạ Lâm Uyên ngẩn ra, nhất thời liền hiểu.

Đợi lát nữa Tô Dịch đến đây, đám người Hoàn Thiên Hà khẳng định sẽ tiến hành khiêu khích, chọc giận Tô Dịch, dùng hết biện pháp để Tô Dịch ở đây ra tay!

Nhưng cuối cùng, Hạ Lâm Uyên chưa nói gì.

Hạ Thanh Nguyên thờ ơ lạnh nhạt, thu hết tất cả cái này vào đáy mắt, trong lòng cảm thấy rất không phải.

Mắt thấy sứ giả mười mấy thế lực cổ xưa, ở trên địa bàn nhà mình tác oai tác quái, trong lòng ai có thể dễ chịu?

Khiến Hạ Thanh Nguyên giận dữ oán hận là, tam trưởng lão Hạ Lâm Uyên hoàn toàn chính là tên nhu nhược!

Biểu hiện cỡ đó, quả thực mất hết mặt mũi hoàng thất Đại Hạ!

Thời gian trôi qua từng chút một.

Một nữ tử xinh đẹp mặc áo lông vũ thanh nghê, dáng vẻ kiêu căng như có chút mất kiên nhẫn, nhíu mày nói: "Tô Dịch vật nhỏ kia vì sao còn chưa tới?"

Ánh mắt đám người Hoàn Thiên Hà đều nhìn về phía Hạ Lâm Uyên.

Hạ Lâm Uyên nghĩ nghĩ, hắn nói: "Các vị chớ vội, Tô Dịch tất nhiên sẽ đến!"

Hắn rất tự tin, hai người Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình còn ở trong tay hắn, Tô Dịch... Sao có thể dám không đến?

"Báo ——! Tô Dịch đã đến!"

Ngoài đại điện vang lên tiếng một thị vệ.

Vù!

Toàn bộ ánh mắt ở đại điện đều đồng loạt nhìn về phía ngoài đại điện.

Chỉ thấy một thiếu niên áo bào xanh như ngọc, đang cất bước đi đến, dáng vẻ nhàn nhã, lạnh nhạt xuất trần.

Chính là Tô Dịch.

Trong lòng Hạ Thanh Nguyên rung lên, rốt cuộc đến rồi!

Ánh mắt đám người Hoàn Thiên Hà lóe lên, trên mặt đều nổi lên một mảng lạnh lẽo.

"Vào đi."

Hạ Lâm Uyên ở chủ tọa trung ương trên cao thản nhiên mở miệng, khí thế uy nghiêm.

Tô Dịch chắp tay sau lưng, bước vào đại điện, ánh mắt đảo qua mọi người ở đây, sau đó nhìn về phía Hạ Lâm Uyên, nói: "Ngươi chính là Hạ Lâm Uyên?"

Vừa đến, chưa chào, gọi thẳng tên Hạ Lâm Uyên!

Tư thái tùy ý đó, ở trong mắt mọi người tỏ ra cực kỳ cường thế.

"Không biết lễ nghĩa!"

Một ông lão áo bào vàng hừ lạnh, đây là một đại nhân vật hoàng thất, rất không vừa mắt tác phong của Tô Dịch.

Tô Dịch không thèm để ý.

Ánh mắt hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Hạ Lâm Uyên.

Hạ Lâm Uyên nhíu mày, sau đó mỉm cười, nói: "Không sai, hôm nay chính là ta triệu kiến ngươi, mời tiểu hữu vào ngồi."

Hai chữ tiểu hữu bị hắn tăng thêm giọng điệu, một bộ tư thái tự cho mình là trưởng bối.

Bóng người Tô Dịch sừng sững trung ương đại điện không nhúc nhích, nói: "Thả người."

Không khí đại điện nhất thời nặng nề hơn không ít.

Ai có thể nhìn không ra, thái độ của Tô Dịch là cứng rắn cỡ nào?

Căn bản là không để ý tới lời của Hạ Lâm Uyên, làm theo ý mình!

Dù là đám người Hoàn Thiên Hà cũng đều bất ngờ một phen, Thiên Mang sơn chính là địa bàn của hoàng thất Đại Hạ, tiểu tử này thế mà còn dám kiêu ngạo đến mức này?

Hắn không lo lắng, mất đi hoàng thất Đại Hạ che chở, sẽ đối mặt hậu quả cỡ nào?

Chỉ có trong lòng Hạ Thanh Nguyên phấn khởi hẳn lên, đại trượng phu làm việc, nên như thế!

Hạ Lâm Uyên nhíu mày chặt hơn nữa, trong lòng rất không vui.

Vẻ mặt hắn cũng trở nên lạnh nhạt, nói: "Tiểu hữu nói là Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình? Ngươi yên tâm, hai người bọn họ bây giờ rất ổn, Hạ Lâm Uyên ta thân phận cỡ nào, còn không thèm đi làm khó bọn họ."

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Chờ nói xong việc chính, ta tự sẽ thả bọn họ rời khỏi."

Vẻ mặt Tô Dịch bình thản như cũ, nói: "Cái gọi là việc chính của ngươi, ta đã rõ, các ngươi cứ yên tâm đi, việc của Tô mỗ, tự nhiên sẽ một mình gánh vác."

Hạ Lâm Uyên ngẩn ra.

Đám người Hoàn Thiên Hà đều hết sức kinh ngạc, kẻ này là đã đoán được hoàng thất Đại Hạ sẽ vứt bỏ hắn, tính bình sứt không sợ mẻ?

"Một mình gánh vác? Ha ha, hay cho một vật nhỏ cuồng vọng, không còn hoàng thất Đại Hạ che chở, ngươi còn cho rằng mình có thể sống được mấy ngày?"

Nữ tử mặc áo lông vũ thanh nghê kia cười nhạo mở miệng.

Sứ giả thế lực cổ xưa khác bên cạnh hắn, cũng đều cười lên.
Bình Luận (0)
Comment