Chương 1291: Tàn sát hết (2)
Chương 1291: Tàn sát hết (2)
Một màn tanh máu bá đạo đó, làm Hạ Thanh Nguyên cũng không khỏi dại ra ở đó, tâm thần run rẩy, Tô Dịch gã này, thật sự là mạnh thái quá nha...
"Cái này..."
Nơi xa, Hạ Lâm Uyên cùng mấy vị đại nhân vật hoàng tộc còn lại đều bị dọa, mặt như màu đất.
Trong một đòn, giết một đám Hóa Linh cảnh! !
Cái này bá đạo cỡ nào, đáng sợ cỡ nào?
"Bây giờ, các vị vì sao không cười nữa?"
Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng.
Vẻ mặt đám người Hạ Lâm Uyên lúc xanh lúc trắng.
"Như vậy đi, ai bây giờ nếu có thể cười, ta liền tha hắn không chết."
Tô Dịch giọng điệu tùy ý.
Mọi người: "..."
Ai có thể nhìn không ra, Tô Dịch đây là cố ý ở nhục nhã bọn họ?
Lúc này, ông lão áo bào vàng bị chém mất một cánh tay kia run giọng nói: "Đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, vì sao... Vì sao không thấy người khác đến viện trợ?"
Nơi đây là Thiên Dương vương phủ, ở trên Thiên Mang sơn.
Xảy ra động tĩnh lớn như thế, theo lý thuyết sớm nên dẫn tới đại nhân vật khác của hoàng thất Đại Hạ chú ý, làm bọn họ ngay lập tức chạy tới.
Nhưng khác thường là, thẳng đến bây giờ, đều chưa nhìn thấy một viện binh đến!
Trong lòng đám người Hạ Lâm Uyên cùng trầm xuống, ý thức được không thích hợp.
Hạ Thanh Nguyên lúc này đột nhiên mở miệng, nói: "Tam trưởng lão, các ngươi những khối u ác tính này không cần đợi nữa, hôm nay không có ai sẽ tới cứu các ngươi."
Thiếu nữ vẻ mặt rất lạnh, gọi thẳng đối phương là u ác tính!
"Thanh Nguyên nha đầu, ngươi đây là ý gì?"
Hạ Lâm Uyên tức giận.
"Đơn giản mà nói, hoàng thất Đại Hạ chúng ta không cần các ngươi loại nhu nhược này."
Hạ Thanh Nguyên lộ ra vẻ mặt ghét cay ghét đắng.
"Chúng ta ở trên chuyện đối đãi Tô Dịch, lựa chọn trung lập, cũng là lấy an nguy của hoàng thất Đại Hạ làm trọng, có gì không đúng?"
Một người trung niên áo bào bạc giận dữ mở miệng,"Huống chi, chỉ bằng chuyện Tô Dịch hôm nay giết đám người Hoàn Thiên Hà, các thế lực cổ xưa đó sao có thể từ bỏ ý đồ?"
Phốc!
Một đạo kiếm khí ngang trời chợt lóe, chém giết người trung niên áo bào bạc ngay tại chỗ.
Tô Dịch lạnh nhạt nói: "Giam người bên cạnh ta, cũng xứng nói tới trung lập?"
Một màn này, khiến đám người Hạ Lâm Uyên đều càng thêm hoảng sợ.
Viện binh thật lâu không đến, càng làm bọn họ cảm thấy một loại tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Trước kia, bọn họ thân là hoàng thất Đại Hạ đều là trấn áp người khác, không có chuyện bị người khác trấn áp như vậy.
"Tô Dịch, chuyện hôm nay dừng ở đây như thế nào?"
Hạ Lâm Uyên trầm giọng mở miệng,"Giữa ta với ngươi, căn bản không có bất cứ thù hận gì, lúc trước sở dĩ giam Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình, hoàn toàn là bị các thế lực cổ xưa đó áp bách, chính là cử chỉ bất đắc dĩ. Đổi làm bất luận kẻ nào ở trên vị trí này của ta, đều nhất định chỉ có thể không tự chủ được."
Trên môi Tô Dịch toát ra sự mỉa mai, nói: "Giam người của ta, nếu là bị ép bất đắc dĩ, vậy lúc trước, lấy Cửu Đỉnh Trấn Giới trận để đối phó ta, lại nói như thế nào?"
Hạ Lâm Uyên nhất thời nghẹn lời.
Một ông lão áo bào đen ở bên cả giận nói: "Chúng ta chung quy không thể trơ mắt nhìn ngươi ở trên địa bàn hoàng thất Đại Hạ ta hành hung chứ?"
Phốc!
Lời nói còn đang quanh quẩn, ông lão áo bào đen này liền bị chém giết ngay tại chỗ, đầu người lăn lông lốc dưới đất.
Lập tức, đám người Hạ Lâm Uyên kinh hãi tới mức có cảm giác sụp đổ.
Chỉ thấy Tô Dịch nhìn chằm chằm Hạ Lâm Uyên, nói: "Ngươi không phải ngu, là hỏng, nếu ta dự liệu không sai, ở trước khi lựa chọn giam người bên cạnh ta, ngươi chỉ sợ đã đạt được lợi ích của các thế lực cổ xưa đó!"
Hạ Lâm Uyên nhất thời râu tóc giận dữ dựng đứng, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người!"
"Ngậm máu phun người?"
Tô Dịch cười lên, đột nhiên cách không chộp một phát.
Thân thể Hạ Lâm Uyên cứng đờ, nhất thời như con gà con bị nắm lấy, không chịu khống chế bị nắm đến trước người Tô Dịch.
"Ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt! ?"
Hạ Lâm Uyên trợn mắt muốn nứt.
"Đừng hoảng, ta bây giờ rút ra thần hồn của ngươi, lấy bí pháp tìm kiếm một phen, để nghiệm chứng một phen Tô mỗ là đang ngậm máu phun người hay không."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Sắc mặt Hạ Lâm Uyên biến đổi hẳn, như điên cuồng bắt đầu giãy giụa, cả giận nói: "Sĩ có thể giết không thể làm nhục, ta dù chết, cũng tuyệt đối sẽ không chịu ngươi sỉ nhục như vậy!"
Quanh thân hắn khí huyết cuồn cuộn, tràn ngập ra một luồng khí tức dao động như hủy diệt.
"Ngươi dù tự sát, cũng cần trải qua ta đồng ý trước."
Tô Dịch ánh mắt khinh thường, bấm tay gõ một cái lên trán Hạ Lâm Uyên.
Cốc!
Cả người Hạ Lâm Uyên run rẩy như động kinh, khí tức hủy diệt vốn súc tích lên, cũng theo đó bị chấn động tán loạn.
"Ngươi..."
Hạ Lâm Uyên lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Ngay lúc này, một luồng lực lượng thần niệm đáng sợ lao vào trong thức hải Hạ Lâm Uyên, làm trước mắt hắn biến thành màu đen, nhất thời ngất đi.
Một lát sau.
Tô Dịch thu hồi thần thức, phủi tay ném Hạ Lâm Uyên đã ngất ra bên ngoài.
"Tô huynh, như thế nào?"
Hạ Thanh Nguyên nhịn không được hỏi.
"Lão già này quả nhiên không ngoài dự liệu, một tên nhu nhược ăn cây táo, rào cây sung từ đầu đến chân."
Tô Dịch cười khẩy.
Hắn lấy ra một ngọc giản, ở trong đó khắc một phen, đưa cho Hạ Thanh Nguyên,"Đây là một ít ký ức hình ảnh từ trong thần hồn của hắn rút ra, cầm đi."
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn nhìn Hạ Lâm Uyên cùng hai đại nhân vật hoàng thất khác ở đây, nhẹ nhàng nói: "Các vị, thời gian không còn sớm nữa, nên lên đường rồi."
Lời nói còn đang quanh quẩn, Tô Dịch đã lại lần nữa ra tay.