Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1317 - Chương 1317: Đại Hoang! Thiên Huyền Giới! (2)

Chương 1317: Đại Hoang! Thiên Huyền giới! (2) Chương 1317: Đại Hoang! Thiên Huyền giới! (2)

Đoạn lời này, khiến thiếu nữ sâu sắc ý thức được, Tô Dịch là hiểu biết Thiên Huyền giới!

Hơn nữa, đối với tình huống nơi đó rõ như lòng bàn tay! !

Mà Tô Dịch nói "Tiểu Tây Thiên","đài sen vẫn còn không", càng làm Nguyệt Thi Thiền càng thêm giật mình, Tô huynh hắn... rốt cuộc là người nào! ?

"Những lời này, chớ nói với bất luận kẻ nào, nếu không, chắc chắn sẽ mang đến họa sát thân cho ngươi."

Tô Dịch truyền âm dặn dò.

Nguyệt Thi Thiền hít sâu một hơi, gật gật đầu.

Do dự một phen, thiếu nữ lấy ra một cây trâm gỗ màu sắc cổ xưa ảm đạm, đưa cho Tô Dịch, nói: "Tô huynh, đây là cây trâm đầu tiên lúc ta còn nhỏ, bà bà mua cho ta, tuy không phải là bảo vật, với ta mà nói, lại có không ý nghĩa bình thường, ngươi... Có thể giúp ta bảo quản không?"

Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ, trong mắt tràn đầy nét chờ mong.

"Đương nhiên."

Tô Dịch cười cười, tiếp nhận trâm gỗ.

Thấy vậy, Nguyệt Thi Thiền nhất thời như thoải mái, lộ ra nụ cười.

Một cái chớp mắt đó, giống như băng tuyết hòa tan ở dưới ánh mặt trời ngày xuân, nụ cười đó mỹ lệ, khiến Tô Dịch chỉ cảm thấy thiên địa cũng vì vậy ảm đạm thất sắc.

"Tiểu thư, chúng ta nên rời khỏi rồi."

Cách đó không xa, Thanh Sương có chút sốt ruột, đường hầm không gian dưới bầu trời, đã mơ hồ có dấu hiệu bất ổn, còn không rời khỏi, rất có thể sẽ sụp đổ từ đây.

"Đi thôi."

Tô Dịch nhẹ nhàng nói.

Nguyệt Thi Thiền không trì hoãn nữa, cất bước tiến lên, cùng Thanh Sương, lao vào trong đường hầm không gian dưới bầu trời kia.

"Đa tạ đạo hữu thành toàn, về sau nếu có duyên gặp lại, Nguyệt Trường Thiên ta nhất định có điều báo đáp!"

Thanh âm uy nghiêm đó còn đang quanh quẩn, đường hầm không gian giống như cánh cửa đã bắt đầu kịch liệt rung chuyển, trong vài cái chớp mắt mà thôi, đã hóa thành cơn mưa ánh sáng rực rỡ biến mất.

Thiên Huyền giới Dạ Tẫn Kiếm Hoàng Nguyệt Trường Thiên?

Tô Dịch nhớ kỹ cái tên này.

Bóng đêm thâm trầm, xung quanh yên tĩnh.

Núi sông phụ cận, sớm ở trong chiến đấu trước đó vỡ nát, tràn ngập vết thương.

Ngay cả một ngôi miếu đổ nát ở giữa sườn núi kia bọn Tô Dịch lúc trước ngồi thiền tĩnh tu, cũng đã theo dãy núi sụp đổ mà bị diệt.

"Tô đại nhân, ngài từng nghe nói Thiên Huyền giới hay không?"

Lúc này, bọn Cát Khiêm, Nguyên Hằng đã đi tới.

"Không."

Tô Dịch không tập trung nói.

Hắn tự nhiên là nói dối, không muốn nói nhiều về chuyện có liên quan Đại Hoang Cửu Châu.

"Thi Thiền cô nương lần này đi, còn không biết khi nào mới có thể gặp lại..."

Bạch Vấn Tình khẽ than.

"Đi thôi."

Tô Dịch không đáp lời, chắp tay sau lưng, bước về phía xa.

Nguyệt Thi Thiền rời khỏi, vẫn chưa làm hắn quá sầu não.

Ngược lại là lần này nghĩ tới Nguyệt Thi Thiền đi, chính là một trong ba mươi ba thế giới vị diện của Đại Hoang Cửu Châu, không khỏi khiến Tô Dịch có chút buồn bã.

"Kiếp trước, khi ta phó thác Huyền Ngưng cho Tiểu Tây Thiên Nghiễn Tâm lão hòa thượng, lão hòa thượng này đã đoán ra, ta rất có thể muốn tới U Minh tìm kiếm bí mật luân hồi chuyển thế."

"Nếu về sau Nguyệt Thi Thiền thực gặp được vấn đề khó không hóa giải được, khi đi Tiểu Tây Thiên bái kiến, lão hòa thượng tất nhiên sẽ biết, Tô Huyền Quân ta đã chuyển thế thành công."

Tô Dịch âm thầm suy nghĩ,"Chẳng qua, lấy cách làm người của lão hòa thượng, cùng giao tình của hắn với ta, nhất định sẽ không làm ra chuyện bất lợi đối với ta."

Lúc kiếp trước, bạn thân Tô Dịch có thể dùng tính mạng phó thác, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nghiễn Tâm phật chủ là một trong số đó.

Một ngày này, là mười lăm tháng Mười Một.

Rời khỏi Đại Hạ thành Cửu Đỉnh đến nay, đã gần nửa tháng thời gian.

Một ngày này, Nguyệt Thi Thiền bước vào đường hầm không gian phụ thân nàng Dạ Tẫn Kiếm Hoàng mở, rời khỏi Thương Thanh đại lục, tới Thiên Huyền giới.

Đoàn người Tô Dịch, thì khởi hành tiếp tục bước đi Đại Chu. ...

Năm ngày sau.

Hai mươi tháng Mười Một.

Đại Chu, Cổn Châu, ngoài quận thành Vân Hà.

Hoàng hôn hiu hắt, tà dương như máu.

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Từng đợt tiếng hò hét chém giết vang vọng trong thiên địa.

Một đám võ giả Tông Sư cảnh dẫn một mũi đại quân võ giả đông nghịt, đang ở ngoài cổng thành kịch liệt chém giết với một đám yêu thú.

Yêu thú kết đàn, như sóng triều, hầu mang đem khu vực ngoài quận thành Vân Hà hoàn toàn bao vây.

Liếc một cái, không thấy bờ bến.

Các cường giả Tông Sư cảnh đó chỉ hơn hai mươi người, đều tự dẫn một đội ngũ võ giả quy mô mấy trăm người, chiến đấu hăng hái đẫm máu.

Trên tường quận thành Vân Hà nơi xa, rất nhiều bóng người đứng đó, đang khẩn trương quan sát.

Viên thị tộc trưởng Viên Võ Thông cũng ở trong đó, trên mặt hắn hiện lên một sự long lắng thật sâu.

Nơi xa chém giết rung trời, máu đổ như suối, đại quân yêu thú từng lần xung phong tiến lên, bị gắt gao ngăn cản ở ngoài cổng thành, lưu lại thi thể cùng máu đầy đất.

Nhưng số lượng yêu thú quá nhiều, giống như giết không hết, không ngừng từ nơi xa lao tới.

Trận chiến đấu này đã kéo dài suốt ba ngày thời gian.

Đến bây giờ, cường giả quận thành Vân Hà cũng đã ngã xuống không biết bao nhiêu, nhưng mọi người cũng chưa nhìn thấy bất cứ hy vọng thắng lợi nào.

"Ngắn ngủn một tháng thời gian, thiên hạ này... Hoàn toàn thay đổi rồi..."

Trên tường thành, có người than thở, vẻ mặt ảm đạm.

Người khác đều than thở không thôi.
Bình Luận (0)
Comment