Chương 1494: Đánh bại! (2)
Chương 1494: Đánh bại! (2)
Nhưng một kiếm này của Tô Dịch lại khác, mặc cho ai cũng có thể thấy rõ, tự nhiên không có khả năng để kẻ địch không thể phòng bị.
Dẫn tới mọi người ở đây đều không khỏi sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ nói, Tô Dịch ở trong chiêu thứ ba này đã nương tay?
Chỉ có Đông Quách Phong biết, Tô Dịch không nương tay.
Một kiếm bình thường này, mặc cho ai cũng có thể thi triển ra, nhưng khi đối mặt kiếm thế một kiếm này tràn ngập, mới có thể phát hiện, một kiếm này khủng bố cỡ nào.
Giống như mang tất cả tu vi, đạo ý, uy năng, lực lượng đều cô đọng đến mức tận cùng, hoàn toàn hòa hợp một lò với một kiếm này, không có bất cứ một tia lực lượng dư thừa nào tràn ra.
Khiến người ta đối mặt một kiếm này, tầm nhìn và tâm thần như đều bị hoàn toàn tập trung, bỗng sinh ra một loại cảm giác không thể tránh né.
Kiếm đạo bực này, thực có thể xưng là hóa mục nát thành thần kỳ!
Con ngươi Đông Quách Phong tỏa sáng, giống như thiêu đốt.
Hắn ngay cả chết cũng không sợ, tự nhiên sẽ không né tránh.
Vù!
Một thân khí cơ của hắn như gió sét nổ vang, hoàn toàn không để ý thương thế trên người, tận tình thi triển một thân tu vi, làm da thịt toàn thân nứt ra từng tấc.
Nhưng hắn lại căn bản không để ý.
Một kiếm này của Tô Dịch, khiến tâm thần hắn sinh ra một loại vô cùng khát vọng, không tiếc muốn lấy tính mạng để thử chân lý trong đó!
"Phá!"
Đông Quách Phong quát to một tiếng, thanh âm chấn động bầu trời.
Keng!
Sát Tâm Kiếm dày nặng không có lưỡi, đâm ra một kiếm tương tự.
Thế như thần sơn lướt ngang, áp bách không gian xung quanh chợt hỗn loạn sụp đổ, kiếm quang mạnh mẽ, giống như muốn cắt rách không gian, đốt cháy núi sông.
Mọi người tâm thần đau đớn, mắt đều không mở ra được.
Cũng chỉ có các nhân vật tu vi đứng đầu kia, mới miễn cưỡng chịu đựng khí tức khủng bố nguy hiểm đáng sợ kia, thấy một lần tranh phong này.
Liền thấy ——
Khi hai đạo kiếm khí ở trên không trung đâm ra thẳng tắp va chạm, mảng không gian đó chợt nổ tung, bắn ra dòng lũ hủy diệt chói mắt vô tận.
Sau đó ở dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người nhìn chăm chú, một đạo kiếm khí như núi lướt ngang Đông Quách Phong đâm ra, chợt nổ tung từng tấc một.
Tiếng vỡ nát dày đặc, giống như pháo trúc bị điểm hỏa, chấn động trong thiên địa.
Mà một mảng kiếm khí kia của Tô Dịch, mang theo lực lượng không đâu không phá, đánh vào trên Sát Tâm Kiếm của Đông Quách Phong.
Keng! ! !
Thanh bản mạng linh kiếm này theo Đông Quách Phong chinh chiến nhiều năm, trực tiếp giống như bị nắm tay thần nhân đánh trúng, trong tích tắc đã rời tay bay đi.
Tiếng rên rỉ rung trời.
Đông Quách Phong năm ngón tay cầm kiếm vỡ vụn, cổ tay cũng bị chấn động gãy.
Đến lúc này, trung lộ trước người hắn mở rộng, không có phòng thủ nữa!
Không ổn! !
Trái tim mọi người đều treo ở cổ họng.
Các cường giả Đông Quách thị kia đều đã xông lên trời, muốn cứu giúp.
Nhưng một kiếm này của Tô Dịch quá bá đạo, thế như chẻ tre, nhanh đến mức không thể tưởng tượng, khi các cường giả Đông Quách thị kia muốn ra tay, đã không kịp.
Một chớp mắt này, Đông Quách Phong lại vẫn không sợ hãi, không có một tia lùi bước cùng sợ hãi.
Mắt hắn sáng ngời như tinh tú, lộ ra hào quang si mê, rung động, nóng cháy.
Như trẻ con nhìn thấy món đồ chơi yêu thích nhất, loại thích đó phát ra từ trong lòng, tinh thuần không chút tạp chất.
Thời gian như bị kéo dài, trở nên thong thả.
Đông Quách Phong đột nhiên nhớ tới rất nhiều.
Nhớ tới rung động cùng hướng tới lần đầu tiên nhìn thấy kiếm tu phi thiên độn địa giết địch.
Nhớ tới các tổ tông kia lải nhải, nói con đường tu luyện trên đời, mạnh nhất, không ai hơn kiếm đồ!
Nhớ tới mình từng vì truy cầu kiếm đạo, trải qua những mưa gió cùng đau khổ kia...
Đến cuối cùng, những suy nghĩ này đều ầm ầm tiêu tán, chỉ còn lại có một hình ảnh ——
Một đứa trẻ tập tễnh học bước, bi bô tập nói, ở lúc một đám trưởng bối nhìn chăm chú nhặt đồ đoán số mệnh, bàn tay nhỏ non nớt kia gắt gao nắm lấy một thanh kiếm gỗ nhỏ.
"Đông Quách Phong ta sinh ra chỉ vì truy cầu kiếm đồ, chết ở dưới kiếm đồ mình hướng tới, đủ có thể không uổng rồi..."
Đông Quách Phong lẩm bẩm.
Lòng tràn đầy thoải mái, không hề lo lắng.
Nhưng sau đó, hắn liền giật mình.
Một mảng kiếm khí kia của Tô Dịch, dừng lại cách cổ họng hắn ba tấc.
Kiếm ý sắc bén, đâm làm da thịt cổ họng Đông Quách Phong nổi lên một tầng da gà.
Sau đó, ở dưới ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chú của hắn, một đạo kiếm khí này lặng yên tan thành mây khói.
Mọi người thấy vậy, đều không khỏi theo bản năng thở phào một hơi.
Nhất là các cường giả Đông Quách thị kia, mỗi người như mới từ dưới nước vớt ra, quần áo cả người bị mồ hôi lạnh ướt sũng, nhưng giờ phút này, bọn họ lại cảm thấy vô cùng vui sướng cùng cao hứng.
Bởi vì Tô Dịch chưa hạ sát thủ, thiếu chủ Đông Quách Phong của bọn họ còn sống!
Dưới bầu trời.
Đông Quách Phong không khỏi giật mình, theo bản năng giương mắt nhìn về phía Tô Dịch nơi xa,"Vì sao... Không giết ta?"
Hắn quần áo tổn hại, tóc tai bù xù, cả người đẫm máu, cực kỳ thê thảm, nhưng lưng thẳng tắp như cũ, chưa từng cong mảy may.
Tô Dịch nói: "Ta lúc trước từng nói, với ta, thật không dễ gì gặp được một nhân vật có thể đặt vào mắt, giết ngươi hay không, dựa hết vào tâm ý của ta."
Mọi người đều tâm tình sôi trào, vẻ mặt phức tạp.
Rất nhiều người thậm chí không thể hiểu tâm tính Tô Dịch biểu lộ ra trong đoạn lời nói này.