Chương 1551: Ngân sai (1)
Chương 1551: Ngân sai (1)
Tô Dịch cười cười, nói: "Ngươi cũng nói chỉ là giết một ít tên hề nhảy nhót mà thôi, còn chúc mừng cái gì."
Nói xong, hắn lấy ra bầu rượu, bắt đầu uống sảng khoái.
Lão mù chần chờ một phen, lúc này mới nói: "Tô đại nhân, tiểu lão hôm nay ở trong thành Cửu Đỉnh quan sát, phát hiện trong người xem cuộc chiến ngoài thành kia, nghi là có truyền nhân Mạnh bà điện lui tới, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, tiểu lão cũng không dám xác định."
Tô Dịch ngẩn ra,"Có mấy người?"
"Một người."
"Bộ dáng thế nào?"
"Mời Tô đại nhân xem."
Nói xong, bàn tay lão mù vạch một cái, trên không hiện ra một màn hào quang, lộ ra một cảnh tượng.
Một đám người xem chiến đấu rậm rạp, đứng ở trên một gò đất cách thành Cửu Đỉnh cực xa.
"Đại nhân, là người này."
Lão mù đưa tay, chỉ chỉ một thanh niên mặc trường bào màu đen, làn da trắng nõn, bộ dáng tầm thường trong đám người trên màn hào quang.
Chỉ nhìn từ dung mạo, căn bản nhìn không ra bất cứ nơi nào đặc biệt.
Chẳng qua, vẻ mặt thanh niên áo bào đen này, lại không giống với người khác xem cuộc chiến.
Hắn quá bình tĩnh, như nham thạch cứng rắn, nhìn không ra bất cứ cảm xúc dao động nào.
"Tô đại nhân ngài xem, góc áo bào người này thêu một hình vẽ, người khác có lẽ không nhận ra, nhưng tiểu lão lại nhìn ra, đó là Nại Hà lĩnh cùng sông Vong Xuyên của U Minh Chi Địa!"
Lão mù nói.
Lão rõ ràng không có tròng mắt, lại giống như có thể nhìn thấy bất cứ chỗ nhỏ bé nào.
Ánh mắt Tô Dịch nhìn qua, quả nhiên liền phát hiện, trên góc áo thanh niên áo bào đen này thêu một hình sơn thủy, dãy núi vắt ngang, một bên có dòng sông vờn quanh.
Người bình thường dù nhìn thấy, cũng không phát hiện được cái gì.
Nhưng chính như lão mù nói, chỉ cần người từng thấy Nại Hà lĩnh cùng sông Vong Xuyên, liếc một cái có thể nhận ra!
"Thật là truyền nhân Mạnh bà điện."
Tô Dịch gật gật đầu, nói: "Đạo thống này lấy hồn tu làm chủ, truyền thừa cao nhất của nó là 'Tâm Yểm Thông Huyền Kinh', phàm là người tu luyện truyền thừa cỡ này, con ngươi như dòng nước xoáy, hiện ra màu u ám."
Con ngươi của thanh niên áo bào đen kia trong màn hào quang, như vòng xoáy yên lặng, tràn đầy u ám, không nhìn kỹ, rất khó phát hiện.
"Xem ra, Mạnh bà điện cũng đã bắt đầu hành động rồi, chỉ là không biết, bọn họ có thể bởi vì trận chiến này, mà nhằm vào đại nhân ngài hay không."
Lão mù nhíu mày nói.
Tô Dịch cười cười, không bận tâm nói: "Quản những thứ này làm gì? Bọn họ nếu thực dám đối địch với ta, đó là tự tìm đường chết."
Hắn kiếp trước từng xông pha U Minh Chi Địa, còn từng ở sâu trong Khổ Hải cứu "Huyền Tử Minh Hoàng" của Mạnh bà điện.
Tự nhiên rõ như lòng bàn tay đối với chuyện Mạnh bà điện.
Nếu là địch, hắn tự có các loại biện pháp thu thập đối phương ngoan ngoãn.
Lão mù vỗ trán, cười nói: "Tiểu lão trái lại quên mất, lấy năng lực thông thiên của đại nhân ngài, căn bản không cần để ý những thứ này."
Mới nói tới đây, ngoài cửa lớn đình viện, vang lên một thanh âm trầm thấp:
"Thiên Hành Kiếm Trai Mễ Thiên Hà, đến hướng Tô đạo hữu thỉnh tội!"...
Ngoài cửa lớn Thanh Vân tiểu viện.
Mễ Thiên Hà cúi đầu, thân thể cứng ngắc, trong lòng dâng lên cay đắng nồng đậm.
Thân là tam trưởng lão Linh Tướng cảnh của Thiên Hành Kiếm Trai, hắn nào từng ngờ, sẽ bởi vì buổi nói chuyện mười ngày trước, mà không thể không ở hôm nay tới nhà thỉnh tội?
Nhưng hắn không dám không đến.
Mười ngày trước, hắn còn dám tự cao thân phận, không đặt Tô Dịch ở trong mắt.
Nhưng hôm nay, theo một cuộc đại chiến kinh thế kia trước cổng thành kết thúc, dù cho hắn gan lớn bằng trời, cũng không dám không mang lời của Tô Dịch đặt ở trong lòng nữa!
"Sớm biết như thế, lúc trước đã không nên nói quá khẳng định..."
Mễ Thiên Hà âm thầm hối hận.
Hắn biết rõ, hôm nay mình nếu không chủ động đến thỉnh tội, lấy tính tình cùng thực lực của Tô Dịch, thật sự dám bước lên địa bàn Thiên Hành Kiếm Trai, đại khai sát giới!
Ngay lúc này, trong đình viện vang lên thanh âm lạnh nhạt kia của Tô Dịch ——
"Mang lời của ngươi lúc trước thuật lại một lần."
Cả người Mễ Thiên Hà run lên, sắc mặt lúc sáng lúc tối.
Trong lòng càng dâng lên cảm giác sỉ nhục nói không nên lời.
Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất!
Mình cũng đã chủ động đến thỉnh tội, nhưng thoạt nhìn Tô Dịch vẫn như cũ không tính cho mình một bậc thang để xuống!
Có một cái chớp mắt như vậy, Mễ Thiên Hà trực tiếp muốn không để ý tất cả, bỏ đi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống.
Làm một lão già từng trải nhiều sóng gió, hắn biết rõ, hôm nay mình nếu đi, ngày khác chờ lúc Tô Dịch trả thù, chết không chỉ có một mình hắn, còn có thể lan đến toàn bộ Thiên Hành Kiếm Trai!
Trả giá như vậy, liền quá lớn rồi!
Hồi lâu sau, Mễ Thiên Hà như hoàn toàn tiếp nhận, giống như cà phơi sương, khóe môi run run, lắp bắp nói:
"Ngươi được lắm... Tô Dịch, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã như thế, vậy chúng ta... Về sau chờ xem."
Một câu, như đã dùng hết toàn bộ sức lực của Mễ Thiên Hà.
Sau khi nói xong, lão vẻ mặt suy sụp, mặt xám như tro tàn.
Chỉ cảm thấy đoạn lời này, từng chữ như cây búa, khi nói ra, tựa như mình tự tay mang toàn bộ tôn nghiêm của mình đập nát...
"Tốt lắm, không sai một chữ."
Trong đình viện, tiếng Tô Dịch vang lên lần nữa,"Ngươi có thể đi rồi."
"Có thể đi rồi?"
Mễ Thiên Hà sửng sốt, như không dám tin.
Hắn vốn cho rằng, Tô Dịch sẽ mượn cơ hội này hung hăng sỉ nhục cùng giẫm đạp hắn, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng ai từng ngờ, tất cả cái này vẫn chưa xảy ra!