Chương 1633: Thần tăng chi đao (1)
Chương 1633: Thần tăng chi đao (1)
Toàn trường yên tĩnh.
Các cường giả Diệp thị kia đều câm như hến.
Diệp Tiêu vẻ mặt bình thản, giọng điệu ôn hòa nói: "Không phải vấn đề ta tức giận, là ngươi làm như vậy, đã khiến tông tộc chúng ta mất mặt, hành vi cỡ này, tự nhiên phải ban trừng phạt."
Thanh âm còn đang quanh quẩn.
Hắn nâng tay cách không vỗ một phát.
Xẹt!
Một sợi roi như tia chớp màu đen hung hăng quất ở trên người nữ tử trang phục sặc sỡ, đánh cho lưng nàng da tróc thịt bong, máu tươi bắn tung tóe, ngã xuống đất, đau tới mức khuôn mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh.
Nhưng nàng cũng không dám kêu đau, ngược lại phủ phục ở đó, run bần bật nói: "Thiếu chủ dạy dỗ đúng! Ta cam tâm tình nguyện lĩnh phạt!"
Diệp Tiêu phất phất tay, nói: "Đi xuống đi, về sau đừng chơi loại trò thông minh vặt này nữa."
"Vâng!"
Nữ tử trang phục sặc sỡ bò dậy, vội vàng lui đến nơi xa.
Mà Diệp Tiêu thì cười nhìn về phía Tô Dịch, nói: "Để đạo hữu chê cười rồi, người đâu, đi chuẩn bị chỗ ngồi cho đạo hữu."
Tô Dịch vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Không cần, ta lần này đến cũng không phải là làm khách."
Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua toàn trường,"Diệp Vân Lan ở đâu?"
Diệp Tiêu cười uống một chén rượu, phân phó nữ tử áo lông vũ cách đó không xa, nói: "Dẫn hắn qua đây."
Nữ tử áo lông vũ nhận lệnh bước đi.
Diệp Tiêu cười nói: "Ngươi yên tâm, ta cũng không thèm lấy tính mạng tộc nhân để uy hiếp ngươi, lần này sở dĩ muốn bảo ngươi đến núi Lạc Anh này, đơn giản chỉ vì một sự kiện mà thôi."
"Hạt Giống Thương Thanh?"
Tô Dịch nói.
Diệp Tiêu lắc đầu: "Không, cơ duyên thế gian khó gặp này, ở trong mắt ta, chẳng qua là một cái thiêm đầu* của hôm nay mà thôi."
* Ngày xưa, để bù đắp sự hao hụt trong quá trình vận chuyển hoặc một lý do nào khác, ví dụ cứ chuyển 100kg sản phẩm A, sẽ bỏ thêm vào 1 vài cân để bù đắp cho sự hao hụt đó.
Nói xong, hắn mỉm cười, vẻ mặt ấm áp như gió xuân, nói: "Nói đơn giản một chút, ở Thương Thanh đại lục hiện nay, kẻ có thể vào mắt ta, chỉ một mình Tô Dịch ngươi, cho nên, một sự kiện ta hôm nay muốn làm nhất, chính là giết ngươi."
Hắn nụ cười đầy mặt, giọng điệu ôn hòa, nhưng lời nói ra, lại khiến người ta không rét mà run.
Thanh âm quanh quẩn ở trên bãi Vọng Nguyệt này, làm ánh mặt trời ngày xuân vốn nhu hòa cũng chợt trở nên lạnh lùng dữ dội, trong không gian có khí tức giết chóc nghiêm túc đè nén lòng người tràn ngập.
Các cường giả Diệp thị ở phụ cận, thân thể đồng loạt phát lạnh.
Lại thấy Tô Dịch vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?"
Diệp Tiêu như có hứng thú nói.
Tô Dịch thuận miệng nói: "Với ta mà nói, ngươi loại nhân vật này, đã không đáng để vào mắt."
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao, các cường giả Diệp thị kia đều kinh ngạc, giống như không dám tin vào tai mình.
Ở trong mắt bọn họ, Diệp Tiêu nói đoạn lời kia, không thể nghi ngờ là tán thành cùng ca ngợi thật lớn đối với Tô Dịch.
Nhưng ai từng ngờ, Tô Dịch lại nói Diệp Tiêu không đáng để vào mắt!
Thế này bảo ai có thể không kinh ngạc?
"Cuồng vọng!"
Có người nhịn không được hừ lạnh.
"Một người sắp chết, cũng dám sủa bậy, to mồm không biết ngượng, quả thực là không biết sống chết!"
Có người lớn tiếng khiển trách.
Các cường giả Diệp thị kia, rõ ràng đều bị chọc giận.
Diệp Tiêu cũng ngẩn ra một phen, sau đó cười lên.
"Ta tu hành đến nay, vẫn là lần đầu bị người ta coi rẻ như vậy, ha ha, thú vị, thật sự thú vị!"
Hắn cầm bầu rượu lên, ngửa đầu uống sảng khoái, dáng vẻ ôn hòa ban đầu cũng trở nên phô trương mà kiệt ngạo.
Nhất là ở sâu trong một đôi mắt kia, mơ hồ đã có hào quang giết chóc như khát máu đang dâng trào, làm khí tức toàn thân hắn cũng mang theo một khí thế dữ tợn dọa người.
"Đi thôi, đi trên biển mây nơi đó quyết đấu! Ngươi thắng, hoàn toàn có thể dẫn theo Diệp Vân Lan rời khỏi, nếu thua, thì để mạng lại đi!"
Thanh âm còn đang quanh quẩn, Diệp Tiêu vươn người đứng dậy, dưới chân cất bước, nháy mắt đã tới dưới bầu trời.
Biển mây quay cuồng, hắn bóng người gầy, mái tóc dài tung bay, quanh thân dâng trào đạo quang màu đen dọa hồn phách người ta, làm mảng không gian đó chấn động, phong vân biến sắc.
Xa xa nhìn, Diệp Tiêu giống như một vị thần linh, quân lâm thiên hạ!
Các cường giả Diệp thị kia đều sôi trào hẳn lên, nhiệt huyết bành trướng, vẻ mặt đều lộ ra sự kính yêu chờ mong.
"Linh Luân cảnh hậu kỳ... Xem ra, ở sau khi trận đại thế rực rỡ này tiến đến, tu vi cảnh giới của kẻ này cũng tiến thêm một bước..."
Tô Dịch như có chút suy nghĩ.
Lúc trước Diệp Vân Lan tán gẫu với hắn về Diệp Tiêu, nói người này từng lấy tu vi Linh Luân cảnh trung kỳ, đánh khắp nhân vật Linh Luân cảnh Thương Huyền giới, gần như không có đối thủ.
Càng từng nói, Diệp Tiêu ngưng kết đại đạo linh luân, phẩm tướng siêu tuyệt, tên gọi "Sát Lục Luyện Ngục" .
Mà bây giờ, đối phương đã là tu vi Linh Luân cảnh hậu kỳ!
"Tô Dịch, lúc này ngươi ngoan ngoãn giao ra Hạt Giống Thương Thanh, vẫn còn kịp."
Diệp Cẩm Chi nhịn không được lên tiếng, vẻ mặt lộ ra một tia thương hại,"Nếu không, ngươi nhất định phải chết không thể nghi ngờ."
Tô Dịch cười cười, ánh mắt đảo qua các cường giả Diệp thị ở đây, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Tiêu đứng thẳng trong biển mây, nói: "Ngươi cứ mỏi mắt mong chờ."
Khi nói chuyện, nữ tử áo lông vũ kia đã dẫn theo Diệp Vân Lan tiến đến.
"Cháu sao lại đến đây? Hồ đồ!"
Khi nhìn thấy Tô Dịch đứng trên bãi Vọng Nguyệt, Diệp Vân Lan đột nhiên biến sắc.