Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1676 - Chương 1676: Biến Số (2)

Chương 1676: Biến số (2) Chương 1676: Biến số (2)

Chẳng qua, nàng bằng lòng đi chờ!

Chỉ cần có hy vọng, luôn tốt hơn không có hi vọng.

A Thương không biết là, thiếu niên áo bào xanh này trước mắt nàng, có lẽ không phải hoàng giả.

Nhưng nếu nói muốn bồi dưỡng Hạt Giống Thương Thanh, phóng mắt trên dưới chư thiên, sợ cũng tìm không ra mấy ai có thể so sánh với hắn!

Cần biết, Tô Dịch thức tỉnh ký ức kiếp trước một lần nữa đến nay, mới chỉ hơn một năm thời gian mà thôi.

Mà tu vi của hắn, sớm đã từ cảnh giới võ giả phàm tục, bước vào cấp bậc Linh Tướng cảnh!

Hôm nay, chiến lực của hắn mạnh mẽ, càng bao phủ toàn bộ đại thế, độc tôn thiên hạ!

Ngắn ngủn không đến hai năm, đã ở trên đại đạo có được thành tựu bắt mắt như vậy, về sau chỉ cần hắn muốn, đủ có thể ở trước khi Thương Thanh đại lục hoàn toàn sụp đổ, liền mang Hạt Giống Thương Thanh bồi dưỡng thành bổn nguyên thế giới thật sự!

Dù sao, Thương Thanh đại lục hôm nay đang trong đại thế rực rỡ, nếu muốn thịnh cực mà suy đi về phía sụp đổ, còn không biết phải trải qua năm tháng dài đằng đẵng bao nhiêu.

Điều này cũng gián tiếp tương đương để lại cho Tô Dịch thời gian cực dư dả để làm chuyện này.

"Vậy ngươi bằng lòng tiếp nhận đề nghị của ta hay không?"

Tô Dịch hỏi.

A Thương lập tức sảng khoái đáp ứng.

Trong lòng Tô Dịch cũng thoải mái hơn không ít.

Về sau, sau khi hắn rời khỏi, bên ngoài có Hạ hoàng quan tâm, trong tối có A Thương thủ hộ, nguy hiểm bình thường đã rất khó uy hiếp đến tính mạng những người thân bạn bè kia nữa.

Xét đến cùng, hắn về sau cần truy cầu kiếm đạo của hắn, không có khả năng cả đời che chở cho người bên cạnh. ...

Ngày mười lăm tháng Năm.

Lão mù từ Loạn Linh hải quay về, bên cạnh còn dẫn theo đám người Trà Cẩm, Văn Linh Tuyết, Nguyên Hằng, Cát Khiêm.

Điều này đối với Tô Dịch ẩn sâu không ra, không hỏi thế sự mà nói, không thể nghi ngờ là một niềm vui bất ngờ.

Buổi tối cùng ngày, hắn bố trí tiệc, cùng một đám bạn tốt dự tiệc, uống say mèm.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Dịch mở mắt, chỉ thấy Trà Cẩm như bạch tuộc quấn lấy trên người mình,

Trán nàng dính sát vào chỗ khuỷu tay mình, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, tóc mai rối tung, lúc hít thở như con mèo mướp nhỏ, một đôi môi hồng hào lấp lánh, làm người ta nhịn không được muốn nhấm nháp một miếng.

Ánh mắt Tô Dịch dời đi, chỉ thấy thân thể mềm mại mịn màng trắng trẻo kia của Trà Cẩm đều từ trong chăn lộ ra một đoạn, đôi chân căng mịn thon dài gác ở trên người mình, lộ ra nửa bên lưng cùng mông eo, ở dưới ánh mặt trời song cửa sổ chiếu, mượt mà no đủ, đường cong kinh diễm đáng kiêu ngạo.

Tô Dịch thấy vậy, không khỏi nhớ tới đêm qua điên cuồng.

Trà Cẩm ở không lâu, hơn nữa uống không ít rượu, tối hôm qua lúc song tu, tỏ ra đặc biệt đầu nhập cùng phóng túng. Ngay cả một ít tư thế trước kia rất kháng cự cũng đã thử một lần...

Đây đại khái chính là xa cách lâu ngày còn hơn tân hôn, nắng hạn gặp mưa rào.

Phát ra từ tình, mà khó kìm lòng nổi.

Tiếc nuối duy nhất là, tối hôm qua trì hoãn Khuynh Oản tu luyện bài tập...

Cũng không phải Tô Dịch lơi lỏng, mà là bởi Khuynh Oản quá mức thẹn thùng. ...

Thời gian trôi qua một ngày lại một ngày.

Bên ngoài gió nổi mây phun.

Cuộc sống của Tô Dịch vẫn như trước.

Chẳng qua, sau khi bên cạnh có thêm đám người Trà Cẩm cùng Văn Linh Tuyết, Thanh Vân tiểu viện rõ ràng so với trước kia trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Có một lần Hạ hoàng khi đến Thanh Vân tiểu viện bái kiến Tô Dịch, cũng không khỏi có chút hoảng hốt.

Trước kia, hắn chỉ cho rằng hồng nhan tri kỷ của Tô Dịch chỉ có ba người Văn Tâm Chiếu, Nguyệt Thi Thiền, Khuynh Oản.

Nhưng bây giờ mới phát hiện, là hắn nghĩ Tô Dịch quá đơn giản rồi.

Thiếu niên như trích tiên này, thực ra cũng là hạt giống phong lưu!

Chẳng qua, Hạ hoàng không thừa nhận cũng không được, ánh mắt Tô Dịch vô cùng tốt.

Hồng nhan bên người, không một ai không thể xưng là tuyệt đại giai nhân đỉnh cấp trên đời, hoặc tươi tắn thanh tú, hoặc kiều diễm tuyệt tục, hoặc thanh mỹ như tranh, hoặc cô độc lạnh lùng như tuyết...

Điều này cũng làm Hạ hoàng âm thầm may mắn, con gái mình chưa có điều ràng buộc với Tô Dịch, nếu không... Cái này thật đúng là làm người ta to đầu.

Nếu để Tô Dịch biết suy nghĩ của Hạ hoàng, khẳng định cười nhạt.

Bên cạnh hắn quả thực không thiếu nữ tử, nhưng thật sự xưng là song tu bạn lữ, trước mắt cũng chỉ hai người Khuynh Oản, Trà Cẩm mà thôi.

Đương nhiên, cái này không phải nói Tô Dịch đã thỏa mãn ở đây.

Mà là loại chuyện giữa nam nữ này, không ở chỗ vấn đề chung tình bao nhiêu người đẹp, mà ở chỗ trên tình cảm tình đầu ý hợp hay không.

Giống như hắn khi đối đãi Văn Linh Tuyết, trước giờ coi thiếu nữ như muội muội mà cưng chiều.

Tô Dịch còn chưa đến mức giống hạng người lạm tình, hận không thể sở hữu hết người đẹp trong thiên hạ, vậy có gì khác với ngựa giống?

Tô Huyền Quân hắn không phải là loại người tùy tiện đó!

Mười chín tháng Năm.

"Đột phá rồi."

Trong phòng, Tô Dịch từ trong ngồi thiền tỉnh lại, thở phào một ngụm khí đục.

Mười một tháng tư hôm đó, hắn ở ngoài thành Cửu Đỉnh độ kiếp phá cảnh, một hơi có được tu vi Linh Tướng cảnh.

Mà nay, cách hơn một tháng thời gian, tu vi hắn đã tới trình độ Linh Tướng cảnh trung kỳ!

Chưa nói là nhanh, tất cả đều là thiên chuy bách luyện, nước chảy thành sông.
Bình Luận (0)
Comment