Chương 1721: Dạ du phù, tinh văn trùng (1)
Chương 1721: Dạ du phù, tinh văn trùng (1)
Ông lão mặc đạo bào khuôn mặt ấm áp, cười lên làm người ta như tắm gió xuân, rất dễ dàng sinh ra hảo cảm.
Nhưng nghe được một tiếng "Cút" kia, nụ cười của lão nhất thời cứng ngắc, há mồm muốn nói gì.
Một lão mù bên cạnh đột nhiên nhếch miệng cười, nói: "Một tên ma cọp vồ* nho nhỏ, nhân vật bán mạng thay người ta, cũng dám nhằm vào chúng ta, thật sự là... Sống lâu ngại phiền nha!"
* Đại ý dùng để chỉ con ma bị hổ ăn thịt và trở thành tôi tớ của hổ, tính tình hèn hạ và thường dụ người ta bị hổ ăn thịt.
Bị hốc mắt trống rỗng kia của lão mù nhìn chằm chằm, ông lão mặc đạo bào dựng cả lông tóc lên, vội vàng không ngừng nói: "Tiểu nhân lập tức cút!"
Xoay người bỏ chạy.
"Chọc đến trong tay lão tử, nếu để ngươi chạy thoát, chẳng phải là tỏ ra lão tử quá vô năng?"
Chỉ thấy lão mù hừ lạnh một tiếng, nâng tay cách không điểm một phát.
Ầm!
Bóng người ông lão mặc đạo bào nổ tung, hóa thành một làn khói bay đi tan tác.
Mà áo bào của lão thì nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Mọi người trên đường phố phụ cận thấy vậy, đều một bộ dáng tập mãi thành quen.
Một phụ nhân quyến rũ đi ngang qua càng cười duyên trêu chọc: "Tên ma cọp vồ này thật không có ánh mắt, vừa thấy là biết nhân vật bất nhập lưu dạy dỗ ra, chết không đáng tiếc."
Đoạn lời này, đưa tới một trận tiếng cười trên đường phố phụ cận.
Đôi mắt ngập nước kia của phụ nhân quyến rũ thì nhìn về phía lão mù, cười tủm tỉm nói:
"Vị bằng hữu này, tuy nói tên ma cọp vồ kia không có nhãn lực, nhưng cách làm động cái đã hạ sát thủ của ngươi, lại rất dễ dàng gây họa. Cái gọi là cường long không ép được địa đầu xà, bản lĩnh lớn nữa, đến thành Dạ Ma này, cũng phải thu liễm một chút mới được."
Đoạn lời này vừa nói ra, không ít người khu vực phụ cận ánh mắt đều lóe lên không thôi.
Lão mù mặt không biểu cảm nói: "Người không phạm ta, ta không phạm người, còn không cần ngươi tới chỉ điểm."
Khi nói chuyện, mắt thấy Tô Dịch đã cất bước đi về phía trước, lão mù vội vàng đuổi theo.
"A, người mù này khẩu khí thật lớn!"
Nụ cười trên mặt phụ nhân quyến rũ cứng đờ.
"Phu nhân, muốn đi cho ba người mới kia một cái giáo huấn hay không?"
Một nam tử gầy gò xốc vác ghé lên.
"Bỏ đi, thành Dạ Ma này gần đây không ít gương mặt xa lạ tới, ba người đó còn không biết là lộ thần tiên nào, vẫn là chớ gây chuyện thì hơn."
Phụ nhân quyến rũ khoát tay,"Huống chi, tối nay phủ thành chủ là khách quý chật nhà, tình huống rầm rộ chưa bao giờ có, náo nhiệt như vậy, ta cũng không muốn bỏ lỡ."
Nói xong, phụ nhân màu đen, quyến rũ xinh đẹp này nhẹ nhàng gót sen, bước về phía xa.
Dọc theo đường đi, phàm là cường giả nhận ra thân phận nàng, đều lộ ra vẻ mặt kiêng kị.
Kim Sai phu nhân!
Phụ nhân nhìn như quyến rũ này, thực ra là ma đầu tà đạo hàng đầu thành Dạ Ma, tính tình lạnh lùng tàn khốc, tâm địa rắn rết, hai tay nhuốm đầy máu.
"Ba người kia, sợ là có phiền toái rồi..."
Trong đám người, một nam tử trung niên râu tóc rối bời nói khẽ.
Hắn làn da trắng nõn, đeo chéo một cái vỏ kiếm gỗ tùng cổ xưa, tay xách bầu rượu, dáng vẻ tiêu sái.
Lúc trước lão mù cùng Kim Sai phu nhân đối thoại, bị hắn thu hết đáy mắt.
"Kẻ không biết không sợ, ba người kia vừa tới, sợ cũng không ngờ, trong lúc lơ đãng sẽ đụng tới Kim Sai phu nhân lão yêu bà này, cái này thật đúng là tai bay vạ gió."
Một ông lão khô gầy dáng còng, giọng khàn khàn mở miệng,"Ta dám khẳng định, lấy tính tình trừng mắt nhất định báo thù đó của Kim Sai phu nhân, chỉ cần ba người này còn ở thành Dạ Ma, sợ là khó thoát khỏi độc thủ của Kim Sai phu nhân."
"Cái này chưa chắc, một đôi thiếu niên thiếu nữ kia, vừa thấy đã biết lai lịch phi phàm, Kim Sai phu nhân địa đầu xà này, nếu chẳng may đá trúng tấm sắt, kết cục sợ là sẽ giống với tên ma cọp vồ kia."
Nam tử trung niên đeo kiếm uống một ngụm rượu, cười cười, nói: "Lão già, chúng ta cũng đi phủ thành chủ nhìn xem, như thế nào?"
Ông lão khô gầy chậm rãi gật gật đầu: "Khéo, ta cũng đang có ý này."
Hai người hành tẩu ở trong đám người rộn ràng nhốn nháo, rất nhanh biến mất không thấy.
Mà ở một bên, chỗ sát cửa sổ tầng hai tửu lâu, một nam tử áo bào gấm không khỏi khẽ cười lên,"Hỏa Hà sơn Tà Kiếm Lang Quân cùng lão rắn kia của Thiên âm đại hồ cũng đến đây... Thú vị."
Nam tử áo bào gấm không biết, nhất cử nhất động của hắn, bị một con dơi xám treo ngược ở dưới mái hiên nơi xa nhìn rõ ràng.
Nơi có người, thì có phân tranh.
Mà ở thành Dạ Ma tà ma ngoại đạo tụ tập này, chưa bao giờ thiếu tranh đấu gay gắt hung hiểm tanh máu.
Như lúc trước, một tên ma cọp vồ chết, theo Kim Sai phu nhân xuất hiện, trong vô hình, đã dẫn phát rất nhiều ánh mắt chú ý trong bóng tối.
Chẳng qua, không có ai biết, nhất cử nhất động của mình, cũng đã bị người ta âm thầm nhìn trộm hay không.
Đây là thành Dạ Ma.
Phồn hoa và náo nhiệt chỉ là bề ngoài, sát khí cùng hung hiểm nấp trong chỗ tối, mới là màu nền vĩnh hằng của tòa thành trì này.
Một lát sau, con dơi xám kia chậm rãi bay ra khỏi mái hiên, vỗ cánh lướt qua đường phố phồn hoa, hướng về xa xa lao đi.
Toàn thân nó tỏa ra hào quang màu bạc nhàn nhạt, dọc theo đường đi, thế mà không ai có thể phát hiện!
Rất nhanh, con dơi xám này đã đi tới trong "chợ đen" ở tây nam thành Dạ Ma.