Chương 1752: Đáp án! (2)
Chương 1752: Đáp án! (2)
"Hắn... Hắn đã trở lại..."
Nữ tử hít sâu một hơi, khi khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, nước mắt trong hốc mắt lặng yên bốc hơi sạch sẽ, một mảng vui sướng phát ra từ trong lòng lan tỏa ra ở đuôi lông mày khóe mắt.
Nam tử mặc chiến bào ngẩn ra một phen, khi nhìn thấy một khối ngọc thạch màu đen kia trước người nữ tử, hắn như ý thức được cái gì, thất thanh nói: "Chẳng lẽ là Tô đại nhân! ?"
Nữ tử mắt đẹp sáng ngời, nghiêm túc gật đầu nói: "Ừm!"
Nam tử mặc chiến bào cũng không khỏi mừng rỡ, nói: "Quả nhiên, ta đã biết Tô đại nhân tồn tại cỡ đó, tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ lìa trần! Đúng rồi, Tô đại nhân có từng nói gì không?"
Nữ tử nhất thời trầm mặc.
Hồi lâu sau, nàng nhìn về phía xa, ánh mắt giống như xuyên qua một khe hở không gian kia vắt ngang trong thiên địa, thấy được một mảng chiến trường rung chuyển hỗn loạn kia nơi cực xa, khẽ nói: "Ta... Cái gì cũng chưa nói với hắn, hắn cũng chưa nói..."
Nam tử mặc chiến bào ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: "Cái gì cũng chưa nói?"
Nữ tử nhấp mím môi, gật đầu nói: "Không sai, nhưng ta biết, Thông Linh Tử Ngọc năm đó ta để lại trong tay tu sĩ Thiên Diện Quỷ Hầu tộc kia, đã bị hắn lấy được."
Thanh âm lộ ra sự kiên định không cho phép nghi ngờ.
Nam tử mặc chiến bào khó hiểu nói: "Nhưng tiền bối vì sao không nói chuyện cho Tô tiền bối chứ?"
Nữ tử lắc đầu nói: "Ta vừa mở miệng, hắn sẽ đoán được ta là ai, ta cũng không muốn cho hắn biết chỗ của chúng ta bây giờ."
"Cái này có cái gì không thể nói?"
Nam tử mặc chiến bào hãy còn rất nghi hoặc.
Nữ tử cười cười, khuôn mặt tuyệt đẹp nổi lên một mảng nhu hòa, lẩm bẩm: "Ngươi không hiểu, hắn nếu biết ta ở đây, khẳng định sẽ lo lắng cho ta, mà ta, lại không muốn để hắn lo lắng..."
Giọng nói mềm mại, như có vạn loại thâm tình ở trong đó.
Nam tử mặc chiến bào nhất thời im lặng.
"Tiểu Ngụy Tử, đa tạ, ba trăm ba mươi năm trước, nếu không phải ngươi phối hợp ta, bố cục ở Diêm Phù đại sơn, hắn... Dù quay về U Minh, sợ cũng sẽ không xuất phát từ tò mò, thúc giục khối Thông Linh Tử Ngọc kia."
Nữ tử vươn người đứng dậy, làn váy màu đen bay bay, càng làm nền dáng người nàng thon thả yểu điệu.
Mà mũ hoa sen kia trên đỉnh đầu ở dưới hoàng hôn tỏa ra ráng màu vàng nhàn nhạt, thì khiến cả người nàng thêm một luồng uy nghi phượng hoàng uy hiếp thiên hạ.
Nam tử mặc chiến bào vội vàng nói: "Tiền bối chớ khách khí, đây vốn là việc ta phải làm. Chỉ là... Ta rất hoài nghi, lấy trí tuệ của Tô tiền bối, sợ là đã đoán ra một số việc..."
Nói xong lời cuối cùng, không khỏi có chút khẩn trương.
Nữ tử mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, hắn về sau dù biết chân tướng, cũng sẽ không trách ngươi."
Dừng một chút, bên bờ môi hồng của nàng nổi lên một chút độ cong nghịch ngợm, nói: "Ít nhất bây giờ, hắn hẳn là còn không đoán được, bố cục trong Diêm Phù đại sơn, là ta làm."
"Ta quá hiểu biết cách làm người của hắn, cho nên năm đó mới sẽ che đi một thân khí tức, ngay cả hung hồn Chu Tước cũng nhìn không thấu thân phận của ta. Nếu như vậy, hắn mới sẽ xuất phát từ tò mò, chủ động thúc giục khối Thông Linh Tử Ngọc kia."
Nam tử mặc chiến bào nhớ tới việc năm đó, không khỏi bất đắc dĩ một phen, nói: "Tiền bối, ngài... Vì sao phải luôn giấu Tô tiền bối chứ?"
Nữ tử chưa trả lời.
Chẳng qua trong lòng nàng rõ, nếu để người nọ đoán ra thân phận của mình, lấy tính tình người nọ, chỉ sợ sẽ một mực trốn tránh mình...
"Tiểu Ngụy Tử, đường âm dương từ 'U Đô' đi thông bên ngoài, khi nào mới có thể xuất hiện tiếp?"
Nữ tử chợt hỏi.
Nam tử mặc chiến bào không cần nghĩ ngợi nói: "Đường âm dương cách mỗi trăm năm mới có thể mở lại một lần, theo thời gian suy đoán, lần sau mở ra, hẳn là ở chín năm sau."
"Chẳng qua, chúng ta hôm nay là ở địa ngục thứ bảy một trong chín đại địa ngục của U Đô, nếu muốn quay về bên ngoài, cần trước một năm khởi hành quay về địa ngục thứ nhất, mới có thể kịp thời cơ đường âm dương xuất hiện."
Nữ tử khẽ lắc đầu nói: "Ta hỏi là số ngày."
"A..."
Nam tử mặc chiến bào cố gắng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cười khổ nói: "Cái này khó mà nói, chờ lão tửu quỷ kia của Hoàng Tuyền cung trở về, hỏi hắn một câu là rõ."
Nữ tử hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Cũng tốt, đơn giản là chín năm thời gian mà thôi, ta cũng đã chờ đợi mấy vạn năm, lại nào để ý chờ thêm vài năm..."
Dưới hoàng hôn, nữ tử ngẩn người xuất thần.
Nàng tên Diệp Dư.
Sớm ở rất lâu trước kia, nàng đã được coi là vị nữ hoàng đầu tiên từ trước tới nay của Quỷ Xà nhất tộc!...
Vong Xuyên vực, Diêm Phù đại sơn, Ngụy thị nhất tộc.
"Tô đạo hữu, Ngụy mỗ có cái yêu cầu quá đáng, chuyện có liên quan lão tổ tông nhà ta, mong ngài chớ truyền ra ngoài."
Ngụy Chung Khê khom người vái.
Tô Dịch gật đầu nói: "Được."
Sau khi đi ra khỏi động phủ kia, hắn đã nói cho Ngụy Chung Khê, lão tổ tông nhà bọn họ Ngụy Đạo Viễn hẳn là sẽ không gặp chuyện, điều này làm đám người Ngụy Chung Khê đỡ lo hơn không ít.
Chẳng qua, Ngụy Đạo Viễn dù sao ly kỳ mất tích mấy trăm năm thời gian, ở trước khi xác định tung tích của Ngụy Đạo Viễn, Ngụy Chung Khê không hy vọng, chuyện có liên quan Ngụy Đạo Viễn tiết lộ ra ngoài.
Nếu như vậy, không nói đến cái khác, chỉ trong thành Dạ Ma, sẽ nảy sinh không biết bao nhiêu rối loạn!
Dù sao, không có Ngụy Đạo Viễn nhân vật hoàng cảnh khủng bố bực này tọa trấn, đám tà ma ngoại đạo kia tất nhiên sẽ không thành thật giống trước kia nữa.