Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1795 - Chương 1795: Di Chỉ Tài Quyết Ti (2)

Chương 1795: Di chỉ Tài Quyết ti (2) Chương 1795: Di chỉ Tài Quyết ti (2)

Không bao lâu, hai thầy trò này liền cáo từ mà đi.

Tô Dịch cũng không tính nán lại nữa, nói: "Lão Triêu Phụng, kế tiếp các ngươi tính đi nơi nào?"

Lão Triêu Phụng thầm nghĩ, khẳng định phải đi một thế giới vị diện không gặp được Tô đại nhân ngài, nếu không, chỉ làm loại mua bán lỗ vốn này, của cải hiệu cầm đồ nhất định thua hết sạch.

Chẳng qua ở trên mặt, lão Triêu Phụng lộ ra biểu cảm lưu luyến không rời, nói: "Ta là rất hy vọng có thể ở U Minh giới nấn ná một đoạn thời gian, như thế, có lẽ cũng có thể thường xuyên gặp mặt Tô đại nhân. Chỉ tiếc, hiệu cầm đồ chư thiên có ý chí của mình, qua tối nay, sẽ phá vỡ bức tường không gian, rời khỏi U Minh."

Chuông Khấu Tâm giọng ngọt ngào nói: "Lão Triêu Phụng, Tô đại nhân đang hỏi hiệu cầm đồ kế tiếp sẽ đi thế giới vị diện nào."

Khóe môi Lão Triêu Phụng run rẩy, nhịn không được nữa khiển trách: "Không cần ngươi nhắc nhở! Không thấy ta còn chưa nói xong sao?"

Tô Dịch cười lên, nói: "Được rồi, nói hay không đều không sao, chúng ta cũng nên đi rồi. Lão Triêu Phụng, ngươi lại đến tiễn chúng ta đoạn đường."

Lão Triêu Phụng vội vàng nói: "Vâng!"

Khi nói chuyện, lão lấy ra một cái bàn xoay đồng xanh kia, dẫn đầu đi ra khỏi hiệu cầm đồ.

Tô Dịch và Thôi Cảnh Diễm đi theo sau.

"Tô đại nhân đi thong thả!"

"Tô đại nhân bảo trọng!"

"Tô đại nhân, chúng ta rất chờ mong lần sau gặp mặt ngài."

Chuông Khấu Tâm, Bàn Tính Độ Tinh, Cân Tài Lượng đều mở miệng, lưu luyến không rời, tràn ngập quyến luyến...

Chẳng qua, sau khi bóng người Tô Dịch biến mất ở ngoài hiệu cầm đồ.

Ba khí linh này đều không hẹn mà cùng thở phào, tựa như lúc trước Tô Dịch có mặt, khiến chúng nó thừa nhận áp lực thật lớn.

"Tô đại nhân cuối cùng đi rồi."

"Ta vừa rồi... Có phải tỏ ra quá mức nịnh nọt hay không?"

"Đừng nói như vậy, chúng ta thế gọi là tôn kính!"

Ngoài hiệu cầm đồ.

Bóng đêm thâm trầm, một vầng trăng tàn màu bạc treo cao bầu trời đêm.

Khi tiễn bước Tô Dịch cùng Thôi Cảnh Diễm, lão Triêu Phụng cũng như trút được gánh nặng, thẳng lưng, lẩm bẩm:

"Cũng không biết, lần này là những tên đui mù nào muốn ở thời điểm tết Vạn Đăng, đi đối phó Thôi gia, có Tô đại nhân... Ha ha, đáng đời lũ xui xẻo đó!"

"Đáng tiếc chủ nhân không có mặt, nàng ấy nếu biết Tô đại nhân chưa mất, sợ là sớm đã không để ý tất cả giết đến U Minh giới này rồi nhỉ?"...

Phụ cận cổng thành Tử La.

Theo một đợt gợn sóng không gian dao động không tiếng động, bóng người Tô Dịch và Thôi Cảnh Diễm bỗng xuất hiện.

"Tô huynh, ta muốn về nhà trước gặp phụ thân một lần."

Thôi Cảnh Diễm sốt ruột trở về, muốn nói cho Thôi Trường An chuyện tam trưởng lão là phản đồ.

Tô Dịch gật gật đầu, nói: "Chớ tiết lộ chuyện hai thầy trò kia, cũng đừng nhắc tới chuyện tối nay với bất luận kẻ nào trừ phụ thân ngươi."

"Vâng!"

Thôi Cảnh Diễm thanh thúy đáp ứng,"Tô huynh còn có gì khác muốn dặn dò không?"

Trải qua chuyện tối nay, thiếu nữ đối với Tô Dịch rõ ràng tràn đầy tín nhiệm, thậm chí sinh ra một loại tâm tư ỷ lại.

"Không có."

Nói xong, Tô Dịch bước về phía cổng thành.

Thôi Cảnh Diễm ngẩn ra một phen, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, trên đời này có nữ nhân nào có thể khiến Tô Dịch lúc rời khỏi, sẽ lưu luyến không rời hay không?

Cuối cùng, Thôi Cảnh Diễm lắc đầu, Tô Dịch gã này, đời này sợ là sẽ không bị bất cứ nữ nhân nào ràng buộc bước chân, quá tiêu sái, giống như cơn gió không giữ lại được...

Thiếu nữ không nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy về phía trong nhà. ...

Thành Tử La ban đêm náo nhiệt chưa từng có, khắp nơi là cảnh tượng đèn đuốc lấp lánh, xe cộ đông đúc.

Tô Dịch chắp tay sau lưng, xuyên qua ở trong biển người mênh mông, tâm tình rất thanh thản thong dong.

U Minh, xét đến cùng cũng là thế giới vị diện mênh mông vô ngần, không phải khủng bố như mọi người thế giới khác tưởng tượng.

Nơi này cũng có nhân thế trăm vẻ, có hồng trần vạn trượng, có bi hoan ly hợp.

Chẳng qua, theo Tô Dịch biết, ở thời điểm tuyên cổ, U Minh là một chỗ thần dị quán thông chư thiên vạn giới, càng là "âm phủ" trong mắt tu sĩ chư thiên vạn giới!

Về phần U Minh rốt cuộc đã xảy ra biến cố cỡ nào, mới có thể diễn biến tới bộ dáng như bây giờ, Tô Dịch cũng không rõ.

Hắn chỉ biết là, ở thời kỳ tuyên cổ, âm tào địa phủ thời điểm cường thịnh nhất, bố trí lục đạo ti, Tài Quyết ti, Thập Điện Diêm La, ngũ phương quỷ môn vân vân các thế lực, là một nơi u ám khiến chư thiên vạn giới đều kiêng kị ba phần!

Khi Tô Dịch đến khu vực phía đông thành Tử La, cảnh tượng náo nhiệt ồn ào đã không còn, trở nên lạnh lùng mà yên tĩnh.

Nơi này vốn là cấm địa của thành Tử La, là khu vực chỗ Tài Quyết ti, chẳng qua ở thật lâu trước kia, theo Tài Quyết ti biến mất, nơi này đã thành một chỗ hoang vu bỏ hoang.

Khắp nơi là phế tích kiến trúc cổ xưa, trên đường phố cũng mọc đầy cỏ dại, ở trong bóng đêm như mực này tỏ ra đặc biệt hoang vắng.

Trong năm tháng từ xưa đến nay, nơi này được gọi là "vùng đất tai họa", có nhiều lời đồn không lành, cho nên trừ một ít kẻ mạo hiểm gan lớn, có cực ít người sẽ muốn đến.

Di chỉ Tài Quyết ti, nằm ở trong khu vực như hoang vu này!

Tô Dịch phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy dưới ánh trăng màu bạc nhàn nhạt, phế tích như rừng, đường phố hoang vu, gần như không nhìn thấy đèn đuốc, bóng đêm tối tăm như mực lan tràn ở trong từng góc, thêm khí tức quỷ dị dọa người.
Bình Luận (0)
Comment