Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1872 - Chương 1872: Đào Đô Thần Mộc Mão Nhật Chân Ý (2)

Chương 1872: Đào Đô thần mộc mão nhật chân ý (2) Chương 1872: Đào Đô thần mộc mão nhật chân ý (2)

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa*.

* Bài thơ Đào yêu

Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy,

Nghi kỳ thất gia.

Dịch nghĩa

Cây đào tơ xinh tươi,

Hoa nhiều rậm.

Nàng ấy đi lấy chồng,

Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình

Cây đào này, nhìn như chỉ có trăm mét, nhưng rễ của nó, lại lan tràn ở trong mỗi một chỗ địa mạch của núi Đào Đô phạm vi ba ngàn dặm!

Cây tên Đào Đô.

Người đời đều xưng là "Đào Đô thần mộc."

Tên núi cũng bởi vậy mà có.

Khi ánh mắt theo rễ cây rậm rạp kia trên mặt đất, nhìn về phía Đào Đô thần mộc, trong lòng Tô Dịch cũng trầm xuống.

Lực lượng bổn nguyên của cây thần mộc này, gặp phải khí tức tai họa không sạch sẽ ăn mòn!

Mỗi một chỗ gốc rễ to như nham thạch, đều tỏa ra khí tức tro tàn nhàn nhạt.

Dù là trên thân của Đào Đô thần mộc kia, cũng có một làn sương mù âm sát không xua tan được!

Tô Dịch cất bước trên không, đi qua.

Thẳng đến lúc tới trước Đào Đô thần mộc, phần dưới rễ cây kia, một mảng rễ thô to như mãng xà đột nhiên giơ lên, mang theo dòng lửa chói mắt, lướt về phía Tô Dịch.

Cùng lúc đó ——

Ào!

Bốn phương tám hướng, rễ cây rậm rạp giơ lên, đan xen lẫn nhau, hóa thành nhà giam cỡ lớn che cả bầu trời, bao phủ hướng tới Tô Dịch.

Trong thời gian ngắn, cả người Tô Dịch đã bị vây trong đó.

Nơi xa.

Một bóng người màu đen mấp máy bỗng dưng xuất hiện.

Đây là một thiếu nữ bóng người nhỏ nhắn, một mái tóc dài mềm mại tú lệ màu đỏ như lửa che lấp ở dưới một cái vành nón áo choàng màu đen, áo bào đen rộng thùng thình bao trùm toàn thân nàng, lộ một đôi chân ngọc nhỏ nhắn trắng nõn.

Nàng một tay cầm một cây trượng gỗ màu đen dài gần ba thước, bóng người nhỏ nhắn đứng trên không trung, quanh thân quanh quẩn những luồng hào quang màu vàng nhạt, có một loại khí tức yêu mỵ hỗn tạp thần vận thánh khiết.

Khi nhìn thấy Tô Dịch bị bộ rễ Đào Đô thần mộc hoàn toàn vây khốn, trong đôi mắt trong suốt màu lam nhạt kia của thiếu nữ, hiển lộ ra một tia thoải mái.

Nàng thở phào thật dài, đưa tay vỗ vỗ ngực.

Sau đó, nàng hơi trù trừ, ngón tay mảnh mai trắng muốt nắm chặt trượng gỗ, lúc này mới thật cẩn thận tới gần.

Thẳng đến lúc tới trước nhà giam gốc rễ biến thành kia, thiếu nữ áo bào đen ổn định tâm thần, nói:

"Ngươi là người phương nào, vì sao có thể tiến vào Đào Đô bí cảnh? Lần này đến lại muốn làm cái gì?"

Thanh âm thanh thúy uyển chuyển, như chim hoàng oanh hót, nhưng lộ ra một hương vị trong trẻo lạnh lùng.

"Tiểu nha đầu, ngươi chính là nói chuyện với người ta như vậy?"

Nhà giam gốc rễ đan xen mà thành, hoàn toàn bao phủ bóng người Tô Dịch.

Nhưng theo tiếng hắn vang lên, một mảng rễ tạo thành nhà giam, giống như màn che nhẹ nhàng, bị một bàn tay dễ dàng gạt ra.

Sau đó, bóng người tuấn tú kia của Tô Dịch thản nhiên đi ra.

"Ngươi..."

Thiếu nữ áo bào đen nhất thời như bị sét đánh, đôi mắt đẹp màu lam nhạt trợn to, bóng người nhỏ nhắn chợt căng thẳng, theo bản năng giơ lên gậy gỗ trong tay, cực kỳ đề phòng.

Tô Dịch sâu sắc nhìn thấy, một đôi chân ngọc trắng muốt mềm mại kia của thiếu nữ cũng chợt cong lại, ngón chân lấp lánh quặp chặt, một bộ tư thái chiến đấu vận sức chờ phát động.

Nhưng ở trong mắt Tô Dịch, bộ dáng này của thiếu nữ lại tỏ ra rất đáng yêu, hoàn toàn không có bao nhiêu uy hiếp đáng nói.

"Lực lượng bổn nguyên của Đào Đô thần mộc này, không làm gì được ta."

Ánh mắt Tô Dịch đánh giá thiếu nữ áo bào đen, như có chút suy nghĩ nói: "Ngươi cùng lão gà trống là quan hệ thế nào?"

Thiếu nữ áo bào đen mím môi, không nói một lời, tràn đầy cảnh giác.

"Ngươi không nói ta cũng biết."

Tô Dịch cười cười, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía một cây Đào Đô thần mộc kia, nhẹ nhàng nói: "Thật lâu trước kia, lão gà trống từng nói, Đào Đô thần mộc này sắp sinh ra tính linh thật sự, nếu thực có một ngày như vậy, liền tính thu tính linh của Đào Đô thần mộc làm đồ đệ, truyền thụ hết một thân y bát của hắn, như thế, về sau cho dù hắn không có đây, cũng có người có thể chiếu cố cây Đào Đô thần mộc này."

Cách đó không xa, trong mắt thiếu nữ áo bào đen toát ra một mảng kinh nghi.

Nhưng nàng vẫn quật cường mím môi, im lặng không lên tiếng.

Tô Dịch quay đầu nhìn về phía thiếu nữ áo bào đen, nói: "Sư tôn ngươi đâu, hắn đi đâu?"

Thiếu nữ áo bào đen trầm mặc, vẫn tràn đầy cảnh giác.

Tư thái như vậy, khiến Tô Dịch nhíu mày, nói: "Mà thôi, ngươi đã không muốn nói, vậy bỏ đi."

Keng!

Hắn lấy ra Huyền Đô kiếm, đi về phía Đào Đô thần mộc.

Thiếu nữ áo bào đen nhất thời trở nên khẩn trương, cả người tràn ngập ra ngọn lửa màu vàng chói mắt, nói: "Ngươi muốn làm gì! ?"

Tô Dịch thuận miệng nói: "Lấy một đoạn lõi Đào Đô thần mộc."

"Ngươi dám!"

Thanh âm lạnh như băng vừa vang lên, thiếu nữ áo bào đen đã ra tay.

Ầm! !

Theo nàng vung trượng gỗ màu đen trong tay, Đào Đô thần mộc cao trăm thước lay động, trong vô số cánh hoa đỏ tươi như lửa dâng trào ra ánh lửa sáng lạn, như biển lửa từ trên trời đổ xuống.

Khí tức như hủy diệt theo đó khuếch tán ra.

Bàn tay Tô Dịch bấm quyết, chộp một cái ở trên không.

Như có một bàn tay vô hình ngang trời, ngọn lửa đầy trời chợt bị thu lại, co rút lại thành một mảng ánh lửa lấp lánh như mặt trời, rơi vào lòng bàn tay Tô Dịch.

Thiếu nữ áo bào đen nhất thời chấn động, đôi mắt màu lam nhạt nổi lên biểu cảm khó có thể tin.
Bình Luận (0)
Comment