Chương 1886: Tâm ý (1)
Chương 1886: Tâm ý (1)
Ba ngày sau.
Vân Lâu bảo thuyền bỏ neo nửa canh giờ ở ngoài một tòa thành trì tên "Giác Xích".
Có hành khách rời khỏi, cũng có hành khách lên thuyền.
Sau đó, liền một lần nữa lên đường, ở trong bóng đêm hướng nơi xa chạy như bay.
Tầng đỉnh bảo thuyền, trên một đài ngắm cảnh thật lớn.
Tô Dịch chắp tay sau lưng, nhìn ra xa bầu trời đêm.
Một vầng trăng tròn màu bạc treo ở trên bầu trời, chiếu xuống ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Nơi cách đó không xa, một đám trẻ con đang chơi đùa, ước chừng hơn mười người, trai gái đều có, lớn chỉ hơn mười tuổi, nhỏ mới năm sáu tuổi, chính là lứa tuổi ngây thơ.
Một ông lão đồ đen tóc bạc trắng đứng vừa dựa vào trước lan can, tay cầm một tẩu hút thuốc, nuốt mây nhả mù, yên lặng trông những đứa trẻ này.
Trong góc âm u chỗ xa hơn, có một đôi thiếu niên thiếu nữ đang nói chuyện bí mật.
Thiếu niên mặc đồ tím, mày kiếm mắt sáng.
Tô Dịch nhớ rõ, thiếu niên này là cùng nam tử gầy, người trung niên mặc chiến bào kia cùng nhau lên thuyền.
Thiếu nữ váy đen, da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Điều này dẫn tới Tô Dịch chú ý.
Nếu hắn nhớ không lầm, thiếu nữ váy đen này là ở hôm nay ngoài "thành Giác Xích" lên thuyền.
Lúc này, thiếu niên áo tím và thiếu nữ váy đen một bộ dáng không muốn để người ta nhìn thấy, ẩn thân ở trong góc tối tăm, ngay cả nói chuyện cũng là dùng truyền âm.
Cũng không biết bàn luận đề tài gì, thiếu niên áo tím cau mày, trên khuôn mặt hiện lên một mảng lo lắng.
Thiếu nữ váy đen rõ ràng đang trấn an hắn.
Rất nhanh, thiếu niên áo tím thở dài một hơi, xoay người rời khỏi.
Thiếu nữ váy đen thì lại dừng lại một lát, lúc này mới từ trong bóng tối góc nơi xa đi ra.
Nàng nhìn nhìn lũ trẻ con đang chơi vui kia, không khỏi mím môi cười lên.
"Tỷ tỷ, bộ dạng ngươi thật xinh đẹp."
Một tiểu cô nương búi tóc sừng dê, ước chừng sáu bảy tuổi ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, khen.
Thiếu nữ váy đen cười vuốt ve khuôn mặt tiểu cô nương một cái, nói: "Tiểu nha đầu miệng thật ngọt."
Sau đó, nàng giương mắt nhìn nhìn Tô Dịch đứng ở cách đó không xa, như vô tình đi qua, đứng ở cách Tô Dịch một trượng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bên tai, lẩm bẩm: "Trăng tối nay thật đẹp."
Cách đó không xa, Tô Dịch như mắt điếc tai ngơ, không để ý tới.
Thiếu nữ váy đen không bận tâm cười cười, hai cánh tay lười biếng đặt lên trên lan can ở bên, quay đầu nhìn góc nghiêng khuôn mặt Tô Dịch cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Công tử, từ sau khi ta hôm nay đi lên bảo thuyền, đã có một loại cảm giác kỳ quái, ngươi có muốn biết hay không?"
Tô Dịch nói: "Không muốn."
Thiếu nữ váy đen: "..."
Sau đó, nàng bật cười, tươi tắn như hoa, xinh đẹp động lòng người.
"Công tử rất khẩn trương sao? Đừng sợ, nói chuyện phiếm mà thôi, ta cũng sẽ không ăn ngươi."
Thiếu nữ váy đen cười tủm tỉm nói.
Đôi mắt Tô Dịch vẫn nhìn bầu trời đêm nơi xa, không để ý tới.
Tư thái lạnh nhạt không nhìn kia, khiến nụ cười trên mặt thiếu nữ váy đen nhạt đi, một đôi lông mày liễu hơi nhíu lại.
Thiếu nữ váy đen chăm chú nhìn Tô Dịch một lát, nhẹ nhàng nói: "Công tử rốt cuộc là sợ hãi, hay không vừa mắt ta?"
Tô Dịch thu hồi ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm nơi xa, lạnh nhạt nói: "Trên đường kế tiếp, nếu có mối họa xảy ra, ta cam đoan khiến ngươi chết rất khó coi."
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ váy đen chợt co lại, như bị lời nói đột ngột này kinh động.
Hồi lâu sau, nàng nhíu mày khó hiểu nói: "Công tử đây là... Ý gì?"
Tô Dịch lấy ra bầu rượu uống một phen, không tập trung nói: "Tự mình đoán đi."
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ váy đen lúc sáng lúc tối một phen.
Sau đó, nàng thu hồi hai cánh tay dựa vào trên lan can, duỗi cái lưng mỏi thật dài, đôi môi hồng khẽ mở, cười tươi, nói: "Được nha, chúng ta chờ xem đi."
Dứt lời, nàng xoay người mà đi.
Thẳng đến lúc bóng người thiếu nữ váy đen biến mất.
Tô Dịch cũng xoay người mà đi.
Chẳng qua, khi đi ngang qua bên cạnh tiểu cô nương bím tóc sừng dê kia, hắn cúi người xuống, vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương.
"Đại ca ca, có việc gì thế?"
Tiểu cô nương nghi hoặc ngẩng khuôn mặt nhỏ.
"Tiểu nha đầu, về sau nhớ đừng chủ động nói chuyện với người xa lạ."
Tô Dịch nhẹ nhàng nói.
Tiểu cô nương ngẩn ngơ.
Tô Dịch đã cất bước rời đi.
Mà ở bàn tay hắn, hiện ra một luồng sợi tơ màu xanh lục nhàn nhạt.
Tiểu cô nương kia cũng không biết, thiếu nữ váy đen lúc trước được nàng khen "xinh đẹp" kia, ở lúc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô bé, đã không dấu vết để lại ở trong cơ thể cô bé một loại độc cổ tên gọi "Tỏa Linh".
Loại độc cổ này, sẽ vô thanh vô tức hóa thành gông xiềng thần hồn, chỉ cần một ý niệm của kẻ dùng cổ, liền có thể cướp đoạt thần hồn đối phương.
Là nham hiểm ác độc nhất.
"Một hạng người yêu tà, lại đi chung với hậu duệ Quỷ Xà tộc, tất là có mưu đồ khác, nếu phỏng đoán như vậy, khốn cảnh Quỷ Xà tộc hôm nay đối mặt, so với trong tưởng tượng của ta nghiêm trọng hơn xa một chút."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Ở trong bàn tay hắn, một luồng sợi tơ màu xanh lục nhàn nhạt kia không ngừng giãy giụa, lại không làm nên chuyện gì, bị trấn áp chặt chẽ ở đó.
Tô Dịch rời khỏi không bao lâu, ông lão áo bào đen đầu bạc luôn trông đám trẻ con kia cất bước, tới trước mặt tiểu cô nương bím tóc sừng dê, thấp giọng nói: "Nguyệt Dung, vừa rồi người nọ nói cái gì với ngươi?"