Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1890 - Chương 1890: Ba Chớp Mắt (3)

Chương 1890: Ba chớp mắt (3) Chương 1890: Ba chớp mắt (3)

Sắc mặt thiếu nữ váy đen âm trầm, trên mặt lộ ra nét chấn động: "Kiếm khí thật mạnh!"

Nàng dám khẳng định, nếu không phải mình sớm vận dụng bí bảo kịp thời né tránh, thân thể này của mình tất nhiên không chịu nổi uy năng một kiếm này đánh giết!

Vù vù vù!

Cùng lúc đó, từng bóng người từ quanh bảo thuyền lướt đến.

Có kẻ là tỳ nữ gã sai vặt trên bảo thuyền, có kẻ là tán tu trà trộn ở trên bảo thuyền, có kẻ là nhân vật từ khi đi lên bảo thuyền, đã chưa từng hiện ra tung tích.

Có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng khi bọn họ lao tới, không chỉ bộ dáng xảy ra biến hóa, ngay cả khí tức trên người cũng lập tức trở nên khủng bố.

Ai cũng đằng đằng sát khí, chen chúc ở bên cạnh thiếu nữ váy đen kia.

Nam tử gầy, Đồ Dong trong quán trà đều biến sắc.

Bọn họ thậm chí nhìn thấy, ông chủ cùng gã sai vặt trong quán trà cũng xông ra ngoài, hóa thành một đại hán râu xồm lưng đeo chiến mâu cùng một ông lão tay cầm sợi roi màu đen!

Một màn này, khiến nam tử gầy cùng Đồ Dong sắc mặt đều âm trầm xuống.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ, trên Vân Lâu bảo thuyền nhìn như rất tầm thường này, vậy mà lại cất giấu nhiều cao thủ như vậy!

Cái này đâu chỉ là nhìn nhầm, quả thực tựa như rơi vào trong một cạm bẫy tỉ mỉ chuẩn bị!

Rất nhanh, bên cạnh thiếu nữ váy đen, đã bao quanh ước chừng mười chín vị tu sĩ, mỗi một kẻ, đều có tu vi Linh Luân cảnh.

Có mấy kẻ cường đại, thậm chí có đạo hạnh cấp bậc Linh Luân cảnh đại viên mãn!

Mà từ đầu đến cuối, Tô Dịch chỉ đứng ở nơi đó nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hắn nhiên sẽ không cản trở kẻ địch chủ động đưa lên cửa.

"Những thuộc hạ này của ta, vốn là chuẩn bị cho bắt Diệp Thiên Cừ, nhưng bây giờ, chỉ có thể thu thập ngươi trước."

Thiếu nữ váy đen lặng lẽ lên tiếng.

Khí tức của nàng cũng thay đổi, trở nên âm u lạnh lẽo khiếp người, nhất là trên khuôn mặt sáng bóng hiện ra một mảng hình hoa văn màu vàng kỳ dị.

Hình như vậy, Tô Dịch ở tối qua từng thấy trên thân nam tử tráng kiện bị giết, chẳng qua hình hoa văn của nam tử tráng kiện là màu máu.

Mà thiếu nữ váy đen là màu vàng.

Tô Dịch tự nhiên rõ, thiếu nữ váy đen cũng đến từ Huyết Trĩ yêu tộc, hơn nữa là hậu duệ thuần huyết dòng chính của tộc này.

"Quả nhiên có vấn đề!"

Trong quán trà nơi xa, nam tử gầy sắc mặt trầm xuống.

Bởi vì, hắn chính là Diệp Thiên Cừ trong miệng thiếu nữ váy đen!

Đến từ chi thứ hai của Quỷ Xà tộc!

Chỉ là, khiến Diệp Thiên Cừ cảm thấy nghi hoặc là, trận sát kiếp này nhằm vào hắn mà đến, giờ phút này lại xảy ra trước ở trên thân thiếu niên áo bào xanh kia.

Đồ Dong cũng kinh nghi bất định.

Diệp Bá Hằng thì tỏ ra cực rối rắm, khuôn má lúc sáng lúc tối, như lo lắng, lại như kinh ngạc giận dữ.

"Đại ca ca, ngươi tuyệt đối phải cẩn thận nha!"

Nơi xa vang lên một thanh âm thanh thúy, mang theo run rẩy.

Hai tay tiểu cô nương bím tóc sừng dê gắt gao nắm vạt áo, trong đôi mắt to tràn đầy lo lắng.

Thanh âm này tỏ ra rất đột ngột.

Một đứa nhỏ năm sáu tuổi, lại ở thời khắc nguy hiểm vô cùng cỡ này lên tiếng, làm người ta nhịn không được toát mồ hôi thay cô bé.

Tô Dịch lại nở nụ cười, ôn hòa nói: "Nha đầu, nhắm mắt lại."

Tiểu cô nương bím tóc sừng dê ngẩn ngơ.

Còn chưa chờ cô bé phản ứng, mắt đã bị Tạ Khôi Cử bên cạnh che lại.

Vị trưởng lão Minh Linh tông này, đã kinh hãi tới mức quần áo trên người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dựa hết vào một nghị lực chống đỡ.

Lão có kinh nghiệm sa trường, liếc một cái đã nhìn ra, thế cục giờ phút này rất bất lợi đối với Tô Dịch!

"Buồn cười, là lúc nào rồi, còn quan tâm chuyện một tiểu nha đầu."

Thiếu nữ váy đen giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt lạnh như băng,"Chẳng qua, ta không ngại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rời khỏi ngay bây giờ, ta tha cho ngươi không chết."

Từ tối hôm qua bắt đầu, thẳng đến bây giờ, đủ loại hành động của Tô Dịch, khiến nàng ý thức được có chút khác thường, cho nên mới sẽ kiềm chế sát khí sôi trào trong lòng, đàm phán với hắn.

Lại thấy Tô Dịch như có chút suy nghĩ nói: "Xem ra, bản tôn của ngươi giờ phút này cũng không ở trên thuyền này."

Đôi lông mày lá liễu của thiếu nữ váy đen nhất thời nhíu lại.

Tô Dịch cầm trong tay một trái táo xanh nhét vào miệng ăn luôn, hương vị chưa nói là tốt bao nhiêu, nhưng hắn lại ăn rất ngon lành.

Sau đó, ánh mắt hắn đảo qua đám người thiếu nữ váy đen kia, không chút để ý nói:

"Ba chớp mắt, diệt không được các ngươi, coi như ta thua."

Ba chớp mắt!

Diệt tất cả đối phương!

Lời này vừa nói ra, bọn người Diệp Thiên Cừ trong quán trà không khỏi hít ngụm khí lạnh.

Thiếu nữ váy đen cười lên.

Nàng không nói lời thừa, chỉ phất phất tay.

Ầm!

Ở phía sau nàng, mười chín vị nhân vật Linh Luân cảnh sớm đã vận sức chờ phát động, ở lúc này hung hãn tấn công.

Trên thân mỗi người đều toát ra oai phong ngập trời, có ánh sáng tím bốc hơi, có thao túng sét, có vận chuyển phong hỏa, có kiếm khí ngút trời...

Ở thiên hạ U Minh, hoàng giả là chiến lực đỉnh phong nhất, đủ để quát tháo bốn phương.

Nhưng lúc bình thường, sẽ cực ít có hoàng giả tự mình xen vào trong thế tục phân tranh, trừ phi là đụng tới tranh bá giữa thế lực lớn, mới có thể nhìn thấy bóng dáng hoàng giả lui tới.

Như đại chiến đêm tết Vạn Đăng xảy ra ở thành Tử La, liên lụy đến cổ tộc Thôi thị thế lực đỉnh cấp bực này sinh tử tồn vong, dưới tình huống bực này, hoàng giả mới là mấu chốt quyết định thắng bại.
Bình Luận (0)
Comment