Chương 1920: Với ta như vào chỗ không người (1)
Chương 1920: Với ta như vào chỗ không người (1)
Còn chưa dứt lời, liền thấy Tô Dịch nâng tay tùy ý nhấn một cái.
Ầm!
Ông lão áo bào hoa như bị núi thần trấn áp, thân thể hung hăng nện xuống đất, toàn thân máu thịt gân cốt như tờ giấy hóa thành một vũng bùn, máu giàn giụa, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Trong một chưởng, ở lúc mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, đập nát Diệp Hành Tri!
Toàn trường tĩnh mịch.
Mọi người đều kinh ngạc, nhất thời không thể tin.
Ở tổ từ đại điện Quỷ Xà tộc, trước mặt toàn bộ đại nhân vật, Tô Dịch một người ngoài như vậy, dám không chút khách khí giết chết một vị lão nhân của Quỷ Xà tộc!
"Tiểu tử này điên rồi sao..."
Hoàng Nguyên Tu lẩm bẩm, hắn cũng bị chấn động.
Giang Ánh Liễu, Nhạc Thạch các vị khách, cũng không ai không giật mình.
Quả thực, ngay cả bọn họ cũng không ngờ, Tô Dịch sẽ quả quyết như vậy, trực tiếp ra tay, giết người trong một cái chớp mắt, làm người ta muốn ngăn cản cũng không kịp.
Diệp Tử Sơn cùng thiếu nữ váy đen tay chân lạnh toát, trái tim cũng chìm vào đáy vực.
Xong rồi!
Chuyện như vậy đã xảy ra, hôm nay Tô Dịch sao còn có thể sống sót rời khỏi! ?
"Vừa rồi chỉ trách ta quá nhân từ, khiến các ngươi tự cho là có thể được nước lấn tới."
Lại thấy Tô Dịch búng búng ngón tay, chậm rãi nói: "Từ giờ trở đi, ai không sợ chết, thì cứ kêu gào, coi như... Thanh lý môn hộ cho Quỷ Xà tộc các ngươi là được."
Trong bầu không khí tĩnh mịch, đoạn lời này của Tô Dịch không ngừng quanh quẩn, khiến mọi người lại kinh ngạc một phen.
Mà sắc mặt Diệp Đông Hà cùng các lão nhân chi mạch Quỷ Xà tộc kia, thì mỗi người trở nên âm trầm khó coi, hiện ra nét giận dữ.
Liền thấy Diệp Đông Hà vỗ mạnh tay vịn ghế tựa, giọng điệu lạnh như băng, sát khí hừng hực nói: "Ai còn dám cầu tình cho kẻ này, kẻ đó là kẻ địch của tộc ta!"
Đây là đang cảnh cáo Diệp Tử Sơn, thiếu nữ váy đen đám tộc nhân chủ mạch.
Cũng là đang cảnh cáo Nhạc Thạch vị khách ngoại lai này!
Sau đó, Diệp Đông Hà nâng tay vung lên, giọng điệu sát khí lạnh lẽo,"Người đâu, mang kẻ này xử tử! ! !"
Thanh âm lộ ra sát khí đáng sợ đó của Diệp Đông Hà còn đang quanh quẩn.
Một bóng người gầy gò đột nhiên đứng dậy.
Hắn mặt vàng như nến, hốc mắt lõm xuống, tóc thưa thớt.
Theo hắn đứng dậy, một luồng khí tức hoàng giả kinh khủng như dòng khí lạnh thấu xương thổi quét đại điện.
Đám người Diệp Tử Sơn, thiếu nữ váy đen cùng biến sắc.
Diệp Kính!
Một vị tồn tại Huyền Chiếu cảnh sơ kỳ đến từ chi mạch Quỷ Xà tộc!
"Cuối cùng có chút thú vị rồi."
Bên môi Giang Ánh Liễu nổi lên một chút ý cười.
Hoàng Nguyên Tu ánh mắt lạnh nhạt nói: "Đáng tiếc, hắn cho dù có nhiều con bài chưa lật nữa, ở trên địa bàn Quỷ Xà tộc này, cũng nhất định khó thoát chết."
Nhạc Thạch thầm than.
Hắn lúc trước đã từng khuyên can Tô Dịch, nhưng lại không ngờ, thiếu niên này không những không nghe khuyên bảo, ngược lại trực tiếp ra tay giết người.
Cái này đã hoàn toàn chọc giận Diệp Đông Hà.
Diệp Kính đã bắt đầu hành động.
Hắn vẻ mặt đờ đẫn, không nói một lời, theo cất bước, sát khí sắc bén đáng sợ gắt gao tập trung ở trên người Tô Dịch.
Chỉ uy thế cỡ đó, cũng đủ khiến nhân vật Linh Luân cảnh trên thế gian sụp đổ.
Ở lúc cách Tô Dịch chỉ có ba trượng, Diệp Kính bỗng nhiên dừng bước, trong miệng bật khẽ một chữ:
"Chết!"
Tay phải như lưỡi đao giơ lên, cắt một phát ngang trời.
Một đạo đao khí màu đen hiện ra, như tia chớp đến từ Cửu U, tràn đầy khí tức huyền đạo pháp tắc huyền diệu khó lường.
Nhanh đến mức không thể tưởng tượng!
Nhân vật hoàng cảnh ở đây đều lập tức phán đoán ra, lúc này, vô luận ai ra tay, đều đã không kịp ngăn cản một đòn có thể xưng là khủng bố này.
Trong đầu một ít người, thậm chí hiện ra hình ảnh tanh máu Tô Dịch bị tàn sát ngay tại chỗ.
Nhưng ở một tích tắc này.
Keng!
Một tiếng kiếm ngân mênh mang vang vọng.
Huyền Đô kiếm xuất hiện ở bàn tay Tô Dịch, theo cổ tay chuyển động, lưỡi kiếm như một mảng ánh sáng chém ra.
Không gian như vải vẽ tranh, lặng yên rách ra một khe hở.
Một đạo đao khí màu đen kia Diệp Kính chém tới, lặng yên đứt ra từ giữa.
Ngoài ba trượng, chỗ mi tâm Diệp Kính lặng yên hiện lên một vết máu.
Nhìn như thong thả, thực ra một loạt động tác, đều xảy ra ở khoảnh khắc.
Ở dưới một đống kinh ngạc ánh mắt nhìn chăm chú, chỉ thấy khuôn mặt đờ đẫn của Diệp Kính hiện lên một mảng kinh sợ ngạc nhiên, tròng mắt lõm xuống chợt trừng lớn.
Tay phải hắn lúc trước chém ra ý đồ thu hồi, lại run rẩy, vô lực buông xuống.
Sau đó, thân thể Diệp Kính vô thanh vô tức chia làm hai nửa, máu thịt còn chưa rơi xuống, đã hóa thành từng mảng tro tàn bay lả tả ngay tại chỗ.
Hình thần câu diệt!
Trong đại điện, hãy còn quanh quẩn một chữ "chết" từ trong miệng Diệp Kính thốt ra.
Hãy còn có tiếng kiếm ngân vang leng keng đang lượn lờ quanh quẩn.
Nhưng mọi người ở đây, đều như bị kinh hãi rất lớn, đều dại ra ở đó.
Trợn mắt cứng lưỡi!
Một vị hoàng giả Huyền Chiếu cảnh, bị một kiếm nháy mắt giết chết! ?
Một lực lượng rung động kinh hoàng khôn kể, như thủy triều đánh vào tâm thần mỗi người.
Vẻ mặt Nhạc Thạch đầy nét chấn động, ngón tay khẽ run.
Một đôi tay ngọc của Giang Ánh Liễu lặng yên nắm chặt một chút, đường nét đuôi lông mày tú lệ hiện lên một chút kinh nghi.
Nàng sớm đoán, Tô Dịch có gan cường thế như vậy, nhất định là nắm giữ con bài chưa lật nào đó, hoặc là bí bảo, hoặc là ngoại lực nào đó.
Nhưng ai từng ngờ, kết quả lại khiến nàng chấn động!