Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 1937 - Chương 1937: Tam Thốn Thiên Tâm (2)

Chương 1937: Tam Thốn Thiên Tâm (2) Chương 1937: Tam Thốn Thiên Tâm (2)

U Tuyết suy nghĩ một lát, đột nhiên cười tươi, nói: "Ta là khí linh, cùng tồn vong với Thiên Gia Chúc U Đăng, cho dù luân hồi ở trước mặt ta, sợ cũng không cách nào khiến ta thật sự thực hiện con đường chuyển thế. Chẳng qua, có thể nhìn thấy đạo hữu ở trong luân hồi chuyển thế trở về, ta đã rất vui rồi."

Thiếu nữ lúc không cười, khí tức trong trẻo lạnh lùng như băng, uy nghi như thần.

Mà khi cười lên, liền sáng lạn cùng tươi tắn như mặt hồ ngày xuân ánh lên ánh mặt trời, xinh đẹp khiến lòng người run rẩy.

Tô Dịch lại gõ gõ bàn đá, nhíu mày nói: "Ngươi nếu còn như vậy, ta sẽ tức giận."

U Tuyết khó hiểu nói: "Cái gì gọi là còn như vậy?"

Đôi mắt sáng của nàng như nước, bờ môi hồng khẽ mím, khóe môi nhếch lên một chút độ cong nghiền ngẫm.

Tô Dịch khẽ thở dài: "Ta lần này đến, chỉ là muốn mang đi Tam Thốn Thiên Tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không đưa ngươi đi."

U Tuyết ồ một tiếng.

Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ cũng không thấy nữa, khí tức cũng một lần nữa trở nên âm u lạnh lẽo.

"Sớm đoán được ngươi sẽ tuyệt tình như vậy, trái lại cũng không khiến ta cảm thấy quá bất ngờ."

U Tuyết vươn tay ngọc, cầm bầu rượu lên rót cho Tô Dịch một chen,"Chẳng qua, chuyện ngươi năm đó từng đáp ứng ta, ngươi còn nhớ hay không?"

Tô Dịch ngẩn ra, nghi hoặc nói: "Chuyện gì?"

Đôi mắt sáng của U Tuyết lóe lên, biểu cảm trên mặt ý tứ hàm xúc khó hiểu,"Mà thôi, đợi lát nữa nói sau cũng không muộn."

Tô Dịch chăm chú nhìn U Tuyết một lát, nói: "Cũng được."

Chỉ là trong lòng hãy còn kỳ quái, năm đó mình nào từng đáp ứng chuyện gì?

U Tuyết vươn người đứng dậy, tới bên hồ nước, vươn bàn tay ngọc ra.

Vù một tiếng, Thiên Gia Chúc U Đăng đã rơi vào bàn tay nàng.

Nhất thời, mặt hồ vốn bình tĩnh của hồ nước sôi trào, một đợt tiếng kiếm ngân trào dâng như nước, ở một tích tắc này ầm ầm vang vọng.

Ngoài đình viện, trong lòng đám người Diệp Tốn chấn động, cùng quay đầu, giương mắt nhìn lên.

Chỉ thấy không trung trên hồ nước, giống như tấm vải vỡ ra vô số vết rách nhìn ghê người, lan tràn đi bốn phương tám hướng.

Một đạo kiếm quang xanh rực rỡ dựng lên ngút trời, xé rách không gian, phá tan đại đạo quy tắc tối nghĩa bao trùm trên núi Chúc U, lên như diều gặp gió tới trên bầu trời!

Ầm!

Động thiên thế giới cổ xưa này cũng chợt chấn động, trời đất núi sông u ám âm trầm, cũng bị một mảng kiếm quang kia chiếu sáng lên, chói lòa thập phương!

Một luồng kiếm uy khủng bố không cách nào hình dung, cũng theo đó tràn ngập ra.

Giống như một mảng mũi nhọn phủ bụi năm tháng vạn cổ, ở giờ khắc này chào đời, hiển lộ ra uy năng đủ để làm thiên hạ đều run rẩy!

Diệp Tốn đột nhiên biến sắc, cả người hắn run rẩy, da thịt, đôi mắt, tâm cảnh, thần hồn đều đau đớn không chịu nổi, theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn một cái nào nữa.

Diệp Thanh Hà lưng toát mồ hôi lạnh, kiếm quang kia bộc phát ra ý sắc bén, khiến đạo tâm cấp bậc Huyền U cảnh đó của hắn cũng thấy tim đập nhanh một trận, cảm thấy cơn lạnh như thấu xương.

"Lúc trước Tô lão quái nếu dùng kiếm này đâm ta một cái, ta sợ là căn bản không sống đến bây giờ..."

Lão đồ tể hít vào ngụm khí lạnh, rung động không thôi.

Ba người đều chưa nhìn thấy một thanh bội kiếm đắc ý đó của Huyền Quân Kiếm Chủ, vậy mà lại rõ ràng, thanh thần binh từng bao trùm chư thiên kia đã ngang trời xuất thế!

Trong đình viện.

Đôi mắt sáng của U Tuyết hư ảo mờ mịt, thấp giọng lẩm bẩm,"Tam Thốn Thiên Tâm, kiếm tâm tức thiên tâm, kiếm thừa vạn cổ đạo, nhưng trước sau không hiểu, vì sao kiếm này có cái tên 'Tam Thốn'?"

Tô Dịch ngồi ở nơi đó, cầm lấy một trái táo lửa kia cắn một miếng, tùy ý nói: "Ba, hoá sinh vạn vật, vạn tượng, vạn đạo, vạn pháp, ngụ ý vô cùng, vô tận, vô cực, vô lậu."

"Trong mắt Phật môn, tu di chứa vào hạt cải, một hạt cát một cục đá, đều thành một giới, trong mắt đạo môn, cũng có bí mật lớn nhỏ như ý, bàn tay núi sông."

"Con đường tu hành thế gian, đến cuối cùng, đều phải lấy 'tiểu' của bản thân, đi liều đại đạo chi 'đại' ."

Tô Dịch cười cười, nói: "Đương nhiên, thanh kiếm này từ khi sinh ra, đã chỉ dài có ba tấc."

Thanh âm còn đang quanh quẩn, hắn vươn người đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía chỗ hồ nước, nhẹ nhàng vẫy tay một cái.

Vù!

Ở sâu trong hồ nước, một đạo thanh quang hiện ra, phá mặt nước lao ra, như chim én về tổ, lao vào trong lòng bàn tay Tô Dịch.

Thanh quang lấp lánh, chiếu sáng bầu trời, làm người ta không dám nhìn thẳng.

"Thu liễm chút."

Tô Dịch khẽ nói.

Nhất thời, thanh quang khẽ run lên.

Kiếm quang màu xanh chiếu sáng lên thiên địa núi sông u ám kia, mũi nhọn thấu xương có mặt khắp nơi, cùng với tiếng kiếm ngân vang trào dâng quanh quẩn trong thiên địa, đều theo đó biến mất không thấy.

Ba người bọn Diệp Tốn ngoài đình viện đều âm thầm thở phào một hơi, như trút được gánh nặng.

Lúc trước kiếm uy cỡ đó, quả thực quá mức khủng bố!

Mà ở trong lòng bàn tay Tô Dịch, thì hiện lên ở một cái hồ lô vỏ xanh chỉ cao ba tấc, lấp lánh trong suốt, mượt mà trong vắt, như thần ngọc màu xanh nhất mài thành, tràn đầy phong cách cổ.

Đây là hồ lô kiếm.

Lúc trước, Tam Thốn Thiên Tâm chính là từ trong hồ lô kiếm màu xanh này sinh ra!

Nhìn bảo vật này, đôi mắt thâm thúy của Tô Dịch nổi lên một mảng vui mừng như cách xa lâu ngày gặp lại, nhẹ nhàng nói: "Bạn già, để ngươi đợi lâu rồi."

Hồ lô kiếm màu xanh khẽ run lên, vang lên tiếng kiếm ngân vang khe khẽ, như đang đáp lại Tô Dịch.
Bình Luận (0)
Comment