Chương 1982: Chúc U vạn cổ (2)
Chương 1982: Chúc U vạn cổ (2)
"Chết!"
Giữa sân, cùng lúc thanh âm lạnh nhạt đó của Tô Dịch vang lên, hồ lô thanh ngọc bên hông hắn đột nhiên vang lên một tiếng kiếm ngân vang.
Một cái chớp mắt đó, thân thể nam tử áo bào tím chợt run lên, tâm thần gặp trấn áp đáng sợ, dẫn tới hành động của hắn cũng xuất hiện một tia ngưng trệ.
Cũng ngay tại một chớp mắt này, một dải kiếm khí như ngân hà thác nước giận dữ chém xuống.
Ầm ầm!
Nam tử áo bào tím thể xác tổn hại, máu thịt bay tứ tung.
Cùng lúc đó, bốn con Thôn Hồn Điểu lao lên, trực tiếp hoàn toàn xé nát nam tử áo bào tím, điên cuồng mà cắn nuốt máu thịt cùng thần hồn của hắn.
Một vị tồn tại Huyền Chiếu cảnh đại viên mãn, cứ thế chết bất đắc kỳ tử!
Một màn tanh máu tàn nhẫn đó, khiến gương mặt bà lão váy đen trắng bệch, hoàn toàn cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng bà ta đã không kịp bỏ chạy.
Hai con Thôn Hồn Điểu kia hung hãn không sợ chết, cho dù bị thương nghiêm trọng, cũng gắt gao kiềm chế hành động của bà ta, khiến bà ta vô lực giãy thoát.
Mà nhân cơ hội này, Tô Dịch cùng bốn con Thôn Hồn Điểu khác đã vây giết đến.
"Mạng ta xong rồi..."
Khi thấy một màn như vậy, trước mắt bà lão biến thành màu đen một phen, hoàn toàn tuyệt vọng.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Bà lão Huyền Chiếu cảnh trung kỳ này, cuối cùng không thể ngăn được loại thế vây khốn này, đền tội ngay tại chỗ.
Thân thể cùng thần hồn bà ta, cũng theo đó trở thành thức ăn của Thôn Hồn Điểu.
Trước sau chỉ một lát thời gian, sáu vị hoàng giả theo Thiết đạo nhân cùng nhau đánh vào tiểu Minh Đô đều mất mạng ngay tại chỗ!
Chỉ là chiến tích như vậy, lại khiến Tô Dịch không nhấc lên nổi một chút cảm giác thành tựu nào.
Lấy chiến lực của bản thân hắn, hẳn có thể ở trong quyết đấu một chọi một, đánh chết nhân vật Huyền Chiếu cảnh trung kỳ.
Đáng tiếc, một trận chiến này hoàng giả quá nhiều, hơn nữa có nhân vật Huyền Chiếu cảnh đại viên mãn tọa trấn, làm hắn cũng căn bản không có cơ hội bằng vào thực lực của mình đi sảng khoái chiến một trận.
Đương nhiên, Tô Dịch cũng sẽ không vì thế cảm thấy sỉ nhục.
Phải biết rằng, hôm nay hắn, xét đến cùng là thiếu niên Linh Luân cảnh.
Đối mặt sáu vị hoàng giả vây công, có thể làm tới một bước này, phóng mắt tứ hải, luận cổ kim, sợ cũng tìm không ra một ai có thể so sánh!...
Máu tanh tràn ngập ở trong gió lạnh thấu xương.
Trong khu vực này, trừ Vọng Thiên lâu không tổn hao gì, nơi khác, đã là một mảng cảnh tượng điêu linh phá hư.
Mà ở dưới bầu trời, Thiết đạo nhân và U Tuyết chém giết còn đang kịch liệt trình diễn.
Tô Dịch giương mắt nhìn lên, khẽ nhíu mày.
Hắn liếc một cái đã nhìn ra, ở trên thực lực, U Tuyết rõ ràng hơn xa Thiết đạo nhân.
Nhưng Thước Phần Tịch trong tay Thiết đạo nhân, lại mang đến phiền toái thật lớn cho U Tuyết, khiến nàng thẳng đến giờ phút này, cũng không có cách nào diệt đối thủ thua xa mình này.
"Đi."
Trong miệng Tô Dịch khẽ bật ra một chữ.
Nhất thời, sáu con Thôn Hồn Điểu kia dựng lên ngang trời, vỗ cánh lao về phía Thiết đạo nhân.
Về phần các hung vật khủng bố này sẽ chết hết hay không, Tô Dịch căn bản không để ý.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lấy lực lượng của Đế Thính Chi Thư, tuy có thể khống chế Thôn Hồn Điểu xuất chiến, nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì sáu canh giờ.
Thời gian vừa qua, lũ Thôn Hồn Điểu này sẽ bị Đế Thính Chi Thư hoàn toàn luyện hóa, để bù lại lực lượng Đế Thính Chi Thư hao tổn.
Nếu không có hạn chế này, Đế Thính Chi Thư tuyệt đối là một món thần khí có thể xưng khủng bố.
Nghĩ một chút, nếu là ở lúc bình thường, không ngừng sưu tập cùng bắt các sinh linh khủng bố kia, phong ấn hết chúng nó ở trong Đế Thính Chi Thư, mà ở thời điểm chiến đấu, trực tiếp thả hết ra các sinh linh khủng bố kia, cảnh tượng cỡ đó, phải đáng sợ cỡ nào?
Ầm!
Sáu con Thôn Hồn Điểu lướt đi trên không.
Thiết đạo nhân đang chiến đấu với U Tuyết thấy vậy, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, bắt đầu sinh ý lui.
Lúc trước, các đồng bạn kia của hắn chết, sớm đã bị hắn thu hết vào mắt.
Mà ở trong chém giết với U Tuyết, đến nay chưa để hắn chiếm được bất cứ tiện nghi gì không nói, còn luôn ở trong tình cảnh bị áp chế.
Thời điểm bực này, Thiết đạo nhân tự nhiên rõ, đại thế đã mất!
Hắn không chần chờ, quyết định rút lui.
"Ra!"
Trong tiếng quát kinh thiên, Thiết đạo nhân gần như liều mạng, dốc hết một thân đạo hạnh thúc giục Thước Phần Tịch.
Ầm ầm!
Lửa thần như trời long đất lở, ầm ầm thổi quét không gian.
Ba con Thôn Hồn Điểu giành trước lao về phía Thiết đạo nhân, còn ở giữa không trung, thân thể liền cháy lên, trong chớp mắt hóa thành tro tàn bay lả tả đầy trời.
Mà theo Thiết đạo nhân đánh một đòn này về phía U Tuyết, cũng khiến trong lòng người sau rùng mình, cảm thấy uy hiếp đập vào mặt.
Ngay lúc này ——
Keng!
Một tiếng kiếm ngân vang kỳ dị chợt hiện ra, tựa như đại đạo luân âm từ trên trời truyền đến, bộc phát ra kiếm uy như vô thượng.
Cho dù mạnh như Thiết đạo nhân, tâm cảnh và thần hồn cũng không khỏi rung động, khí cơ cả người sôi trào như thiêu đốt gặp phải áp chế đáng sợ.
Biến cố đột nhiên này, khiến lông tóc Thiết đạo nhân dựng cả lên, hoàn toàn biến sắc, thầm kêu một tiếng không ổn.
Mà nhân cơ hội này, U Tuyết không chút do dự vận dụng thủ đoạn mạnh nhất.
Xẹt!
Bàn tay nhỏ nhắn lấp lánh của nàng kết ấn, trong mơ hồ, như có hư ảnh một cây đèn đồng xanh chợt xuất hiện, ánh đèn chiếu ra, thì biến ảo thành một mảng ánh sáng như mờ mịt hư ảo.
Ở trên không trung chợt lóe rồi biến mất.