Chương 200: Xích lân hổ bí vương hầu tài (3)
Chương 200: Xích lân hổ bí vương hầu tài (3)
Chỉ cần Viên gia muốn, vô luận là chuyện xảy ra ở thành Quảng Lăng, hay là chuyện xảy ra ở trên lâu thuyền, tất cả đều có thể tìm hiểu ra không sót một chút nào.
"Trương thống lĩnh, chúng ta đi trước một bước."
Lúc này, chú ý tới người nhà Viên Lạc Hề sớm đang đợi, Tô Dịch chắp tay với Trương Nghị Nhận, quyết định rời khỏi.
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Tô tiên sinh bảo trọng!"
Trương Nghị Nhận phất tay, cười sảng khoái.
Tô Dịch gật gật đầu, liền xoay người bước xuống thuyền.
Bọn Viên Lạc Hề theo sát sau đó.
Thẳng đến lúc tới trên bến tàu, Viên Lạc Vũ bóng người ngang tàng, dũng mãnh nhanh nhẹn kia tức giận nói: "Nha đầu, không thấy ta cùng mẹ đang đợi muội sao, còn chậm rì rì như vậy, đổi là trước kia, ta thế nào cũng đánh muội một trận."
Lời tuy nói như vậy, ở sâu trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười như cưng chiều.
"Ai bảo ngươi đợi?"
Viên Lạc Hề trừng mắt, tức giận nói,"Ngươi còn dẫn theo nhiều tùy tùng như vậy, không cảm thấy quá rêu rao?"
Nói xong, liền xoay người, hai cánh tay ôm lấy mẫu thân Lãnh Dụ Thu, mặt mày hớn hở nói: "Mẹ, ngài thế mà lại tự mình tới đón con, nhất định là rất nhớ con đúng hay không?"
Mắt Lãnh Dụ Thu đỏ lên, ngoài miệng lại lạnh giọng răn dạy: "Mới bao nhiêu tuổi, đã vụng trộm chạy khỏi quận thành Vân Hà, con nếu có gì không hay xảy ra, ta nên ăn nói với phụ thân con như thế nào?"
Viên Lạc Hề thè cái lưỡi xinh, hoàn toàn thất vọng: "Con không phải không tổn hao gì trở lại rồi sao, ngài đừng lo lắng mà."
Ánh mắt Lãnh Dụ Thu liếc qua, nhìn về phía Tô Dịch cùng Hoàng Càn Tuấn, nói: "Trình trưởng lão, hai vị công tử này là?"
Vừa rồi lúc ở trên bến tàu, nàng đã phát hiện Viên Lạc Hề và Tô Dịch nói chuyện với nhau thật nhiều.
Lại thêm bộ dáng Tô Dịch trẻ tuổi tuấn tú, khí chất lạnh nhạt xuất trần, rất không tầm thường, điều này bảo nàng người làm mẹ này sao có thể không chú ý?
Trình Vật Dũng nghiêm nghị nói: "Hồi bẩm phu nhân, vị này là Tô công tử, vị này là Hoàng công tử, ta cùng tiểu thư lần này tới Quỷ Mẫu lĩnh thành Quảng Lăng, may mà có hai vị bọn họ hỗ trợ, mới hóa giải không ít nguy hiểm."
Dừng một chút, Trình Vật Dũng nói: "Lần này hai vị bọn họ là tới quận thành Vân Hà du lịch, vừa vặn đi cùng chúng ta."
Thì ra là đến từ thành Quảng Lăng địa phương nhỏ đó.
Ánh mắt Lãnh Dụ Thu trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, giữ kẽ, nhẹ nhàng nói: "Trình trưởng lão, ngươi đã cảm tạ hai vị công tử chưa?"
Trình Vật Dũng nghiêm nghị nói: "Phu nhân yên tâm, đại ân đại đức của hai vị công tử, ta tự nhiên không dám quên."
Ánh mắt Viên Lạc Vũ vẫn luôn đánh giá Tô Dịch và Hoàng Càn Tuấn, giờ phút này đột nhiên trầm giọng mở miệng nói:
"Hai vị bằng hữu giúp Lạc Hề, vậy là khách quý của Viên gia chúng ta rồi, về sau ở quận thành Vân Hà nếu gặp phải chuyện khó giải quyết, hoàn toàn có thể báo ra danh hiệu Viên gia chúng ta, tin tưởng vẫn có thể tạo được một ít tác dụng."
Lời nói hiển lộ ra hết sự ngạo nghễ tự tin.
Nhưng đoạn lời này, lại làm Trình Vật Dũng và Viên Lạc Hề đều rất chột dạ, ánh mắt áy náy nhìn về phía Tô Dịch, Hoàng Càn Tuấn, tựa hồ muốn nói, hai vị tuyệt đối đừng để bụng.
Tô Dịch mỉm cười, hoàn toàn không để ý.
Hoàng Càn Tuấn sớm bị đội hình Viên gia tới đón Viên Lạc Hề làm chấn động, cũng không để ý đến những chi tiết nhỏ này.
"Thời gian không còn sớm nữa, phụ thân con còn ở nhà chờ con, chúng ta trở về đi."
Lãnh Dụ Thu kéo cánh tay Viên Lạc Hề, dịu dàng nói.
Viên Lạc Vũ xoay người lên ngựa, trong miệng quát to: "Khởi giá!"
Chờ hơn trăm tên hộ vệ phụ cận đều bắt đầu hành động, đội hình và khí thế cỡ đó, làm phụ cận bến tàu không biết bao nhiêu người kinh ngạc than thở.
Về phần Tô Dịch và Hoàng Càn Tuấn, như là bị quên đi.
Nhìn theo đoàn người bọn họ đông đảo khí thế xuyên qua bến tàu, thẳng đến lúc đi vào trong cổng thành nơi xa biến mất không thấy, Hoàng Càn Tuấn lúc này mới như giật mình, nhíu mày nói:
"Tô ca, Viên cô nương và Trình tiền bối vì sao vừa rồi tỏ ra lạnh nhạt như vậy, tựa như còn cố ý không muốn giới thiệu thân phận chúng ta?"
Tô Dịch lạnh nhạt nói: "Nếu để Viên gia biết ta là ân nhân cứu mạng của Viên Lạc Hề, ngươi đoán Viên gia sẽ nghĩ như thế nào?"
"Đương nhiên là tôn sùng là thượng khách!"
Hoàng Càn Tuấn không chút do dự, sau đó hắn ngượng ngùng nói,"Tựa như cũng không đúng, càng là đại nhân vật, tâm tư càng nhiều, bọn họ tất nhiên sẽ không lập tức tin tưởng."
"Cho nên, Viên Lạc Hề làm như vậy, coi như là dụng tâm vất vả. Nàng khẳng định là lo lắng nếu nói ra một số việc của ta, Viên gia nhân sẽ nhịn không được thăm dò ta, nếu như vậy, tránh không được sẽ xảy ra xung đột."
Nói đến đây, Tô Dịch chỉ vào bên bờ cách đó không xa, nói: "Ngươi xem, xa xa một lão ông đánh cá kia, thật ra chính là một vị võ đạo tông sư thâm tàng bất lộ."
Hoàng Càn Tuấn theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy một lão ông đội nón đi chân trần đứng ở bên bờ, đang xoay người giặt một tấm lưới đánh cá cũ nát, trên khuôn mặt già khô gầy ngăm đen trải rộng nếp nhăn.
"Cái này không giống nha!"
Hoàng Càn Tuấn nhíu mày nói.
Tô Dịch không nói thêm nữa.
Hoàng Càn Tuấn lại như chợt phản ứng lại, than thở: "Tô ca nói không sai, lời như vậy nói ra, ngay cả ta cũng không tín, huống chi là các đại nhân vật kia của Viên gia."