Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 204 - Chương 204: Động Sát Tâm (2)

Chương 204: Động sát tâm (2) Chương 204: Động sát tâm (2)

Phong Hiểu Phong thở dài nói: "Ngươi đã biết cả, vì sao còn phải cố chấp như vậy?"

"Cái này không gọi là cố chấp."

Tô Dịch nói đến đây, đột nhiên ngoài đình viện vang lên một tiếng kêu to:

"Hiểu Phong ca, Hiểu Nhiên bị người Hắc Hổ bang bắt đi rồi!"

Một thiếu niên xanh xao vàng vọt lao vào, vẻ mặt đầy lo lắng,"Hiểu Phong ca, ngươi mau nghĩ cách đi, Hiểu Nhiên rơi vào trong tay đám ác nhân kia của Hắc Hổ bang, thế nào cũng bị bán cho thanh lâu kỹ viện."

Phong Hiểu Phong biến sắc hẳn, cả người như bị sét đánh.

Hiểu Nhiên là muội muội hắn, năm nay mới mười ba tuổi! !

Lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, mắt đỏ lên, nghiến răng nói: "A Phi, ngươi ở nơi nào nhìn thấy Hiểu Nhiên bị bắt đi?"

Thiếu niên bị gọi là A Phi nói: "Cạnh ngõ Xuân Nha, nhưng ta hoài nghi Hiểu Nhiên đã bị đưa tới Hắc Hổ bang rồi."

"Ngươi biết sào huyệt Hắc Hổ bang ở nơi nào không?"

Tô Dịch trực tiếp hỏi, trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình tượng một tiểu nha đầu, mặc áo vải bông cũ kỹ trắng trong thuần khiết, đầu để bím tóc sừng dê, mắt vừa to vừa long lanh, trí tuệ đáng yêu.

Năm đó lúc ở Thanh Hà kiếm phủ tu hành, hắn không thiếu đến nhà Phong Hiểu Phong làm khách, tự nhiên biết, Phong Hiểu Phong thương yêu nhất chính là muội muội Phong Hiểu Nhiên.

"Biết!"

A Phi vội vàng gật đầu.

Tô Dịch vỗ vỗ bả vai Phong Hiểu Phong, nói: "Đừng kinh hoảng, an tâm chờ ở đây, ta đi đưa Hiểu Nhiên về."

Lời nói tùy ý, lại làm trong lòng Phong Hiểu Phong kích động không thôi, nói: "Tô Dịch sư huynh, lần này... Lần này thật phải phiền ngươi rồi."

"A Phi, ngươi tới dẫn đường."

Tô Dịch không nói lời thừa nữa, bước ra ngoài đình viện.

A Phi vội vàng đuổi theo.

Đi ra khỏi đình viện, Tô Dịch nói với Hoàng Càn Tuấn vẫn luôn chờ ở đó: "Ngươi thủ ở đây."

Hoàng Càn Tuấn vội vàng gật đầu.

"Hy vọng tiểu nha đầu kia không có việc gì, nếu không..."

Một sát khí trào lên trong lòng Tô Dịch, ánh mắt lạnh nhạt tàn khốc.

Từ khi thức tỉnh ký ức tới nay, đây là lần đầu tiên hắn động sát niệm.

Không có gì khác.

Bởi vì để ý. ...

Phàm là chỗ ánh sáng, tất có bóng tối làm bạn với nó.

Ở dưới phồn hoa giàu có và đông đúc của quận thành Vân Hà, cũng có rất nhiều thế lực ngầm sinh sản ở trong bóng tối.

Hắc Hổ bang là một trong số đó.

Thế lực này lấy buôn bán nữ tử làm nghề, thủ đoạn ti tiện dơ bẩn.

Nhưng Hắc Hổ bang cũng rất thông minh, nữ tử bán, hầu như đều đến từ gia đình nghèo khổ tầng dưới chót, không quyền không thế, tự nhiên không có khả năng có lực lượng đi trả thù.

Ngõ Ngọc Xuân.

Nơi Hắc Hổ bang chiếm cứ.

Cả ngõ đều do bang chúng Hắc Hổ bang chiếm cứ, lúc bình thường, người bình thường căn bản không dám tới gần.

Hoàng hôn như lửa, một vầng mặt trời chiều tà màu máu chậm rãi biến mất ở chân trời.

"Tô đại ca, xa xa chính là ngõ Ngọc Xuân, ta... Ta không dám đi qua..."

Khoảng cách còn xa, A Phi đã dừng bước, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra nét kiêng kị sợ hãi.

Tô Dịch gật gật đầu, một mình đơn độc đi về phía trước.

Hắn tay cầm gậy trúc, bước chân như chậm thực ra nhanh, bóng người cao gầy ở dưới ánh trời chiều kéo ra một cái bóng thật dài.

A Phi vốn định xoay người bỏ đi, nhưng do dự một phen, vẫn nghiến răng lưu lại, cẩn thận giấu thân thể gầy yếu ở chỗ góc tường.

"Vị công tử này là tới làm cái gì?"

Vừa tới gần đầu ngõ Ngọc Xuân, trong bóng tối đã có hai người vạm vỡ đứng dậy, ánh mắt đánh giá trang phục của Tô Dịch, trong lời nói lạnh như băng mang theo một tia khách khí.

"Tiểu cô nương vừa rồi bị các ngươi bắt đi nay ở nơi nào?"

Tô Dịch nói xong, ánh mắt đã nhìn về phía chỗ sâu trong ngõ nhỏ.

Bóng đêm buông xuống, nơi đó đã treo một cái đèn lồng đỏ lửa, mơ hồ có một tràng tiếng uống rượu hò hét náo động náo nhiệt truyền đến.

Một người vạm vỡ lộ ra vẻ cảnh giác, nói: "Tiểu cô nương nào, công tử sợ là tìm lầm chỗ rồi nhỉ, chúng ta đều là người thành thật an phận thủ thường."

Một người khác nhíu mày nói: "Khuyên ngươi tốt nhất lập tức rời khỏi nơi đây, nếu không, cẩn thận trời tối đường trơn!"

Tô Dịch khẽ vểnh ngón cái, Trần Phong kiếm 'Keng' ra khỏi vỏ, nhìn cũng không nhìn, tùy tay đâm ra.

Một luồng ánh sáng lạnh lẽo như ánh sao chợt hiện.

Phốc! Phốc!

Hai người vạm vỡ trợn mắt tròn xoe, cổ họng bị xuyên thủng ra lỗ thủng máu chảy đầm đìa, làm trong miệng bọn họ chỉ có thể phát ra tiếng ôi ôi.

Sau đó, bóng người ầm ầm ngã xuống đất.

Mà Tô Dịch sớm đi vào trong bóng tối ngõ nhỏ, dáng vẻ bình thản thong dong.

Nơi xa, A Phi thấy một màn như vậy, kinh động thiếu chút nữa kêu ra, vội vàng che miệng lại, chỉ là trong lòng đã nhấc lên sóng triều ngập trời.

Đây... Đây là lực lượng của võ giả sao?

Cuối ngõ Ngọc Xuân.

Trước cổng một tòa đình viện gạch xanh ngói đỏ, đèn lồng lớn màu đỏ treo cao cao, chiếu ra ánh sáng màu vỏ quất loang lổ, xua tan bóng tối.

Hai gã bang chúng Hắc Hổ bang canh giữ ở trước cổng màu son, đang khe khẽ nói nhỏ với nhau, thỉnh thoảng phát ra một tràng tiếng cười ái đáng khinh muội.

Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy một bóng người cao gầy trong âm u đi tới.

"Ngươi là ai?"

Một người trong đó theo bản năng hỏi thành tiếng.

Dưới ánh nến của đèn lồng, bóng người đó xuất hiện ở trong ánh sáng loang lổ, khuôn mặt tuấn tú lúc sáng lúc tối, chỉ có một đôi mắt thâm thúy mà lạnh nhạt.
Bình Luận (0)
Comment