Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2061 - Chương 2061: Tam Sinh Luân Chuyển Thạch (2)

Chương 2061: Tam Sinh Luân Chuyển Thạch (2) Chương 2061: Tam Sinh Luân Chuyển Thạch (2)

Không thể nghi ngờ, theo ý tứ thành chủ, hôm nay hắn có thể từ trước mặt thiếu niên áo bào xanh kia sống sót, đã đáng được ăn mừng!

"Hình đạo hữu, các ngươi nguyện tới phủ đệ của ta làm khách hay không?"

Âm Tú Lẫm cười nhìn về phía đám người Hình Thiên Phong.

Hình Thiên Phong ngẩn ngơ, sau đó cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh!"

Trong lòng hắn làm sao không rõ, âm Tú Lẫm sở dĩ mời bọn họ làm khách, tất nhiên là vì Tô Dịch?

Chẳng qua, có thể mượn cơ hội này thành lập một tầng quan hệ với vị thành chủ thành Đương Quy thần thông quảng đại này, Hình Thiên Phong tự nhiên vui vẻ đến cực điểm.

Âm Tú Lẫm cười gật gật đầu.

Hắn quả thực muốn mượn cơ hội này, từ chỗ cổ tộc Hình thị tìm hiểu một ít sự tích có liên quan với Tô Dịch.

Sau đó, âm Tú Lẫm phân phó: "Lão Ông, chuyện xảy ra hôm nay, ngươi có thể truyền tin tức đúng sự thật cho Dạ Ma sơn, đồng thời cũng nói cho bọn họ thái độ của ta."

Ông Huyền Sơn nghiêm nghị nói: "Còn xin đại nhân chỉ thị."

Âm Tú Lẫm trầm ngâm chút, nói: "Chuyện này, là đám người Vệ Kính Khôi gieo gió gặt bảo, tự chịu diệt vong, nếu Dạ Ma sơn truy cứu, sẽ chỉ tạo thành họa lớn ngập trời, bảo bọn họ tự giải quyết cho tốt."

Trong lòng mọi người run rẩy một phen.

Ai có thể nghe không ra, ở trong mắt âm Tú Lẫm, nếu hoàn toàn là địch với Tô Dịch, dù là Dạ Ma sơn đỉnh cấp đạo thống bực này cũng phải gặp họa lớn?...

Thành Đương Quy.

Trong nhã gian tầng hai một tòa tửu lâu.

Trên bàn rượu bài trí các loại sơn trân hải vị.

Tô Dịch cầm bầu rượu lên, rót cho mình một chén "rượu Hàn Tảo" .

Đây là đặc sản của thành Đương Quy, màu như hổ phách đỏ sậm, thơm ngọt thuần, nghe nói là do trái cây Hàn Tảo trên một hòn đảo sâu trong Khổ Hải ủ, phong vị có thể xưng là một tuyệt phẩm.

"Thương thế như thế nào?"

Tô Dịch giương mắt nhìn về phía Thôi Cảnh Diễm ngồi ở đối diện.

Khuôn mặt nhỏ thanh diễm tú lệ của thiếu nữ hơi tái nhợt, trên người còn có rất nhiều vết thương.

"Bị thương ngoài da mà thôi, không sao cả."

Thôi Cảnh Diễm cười mỉm nói.

Nàng tính tình giảo hoạt linh động, hoạt bát, bộ dạng vốn cực xinh đẹp, khi cười lên, càng giống như nụ hoa nở rộ sau cơn mưa, tươi mát khác biệt.

Tô Dịch uống một chén rượu, nói: "Ngươi sao lại tới thành Đương Quy này, lại như thế nào xảy ra xung đột với người Dạ Ma sơn?"

Thôi Cảnh Diễm lập tức lần lượt kể ra ngọn nguồn sự việc.

Thì ra, nàng là phụng lệnh cha nàng Thôi Trường An, đến thành Đương Quy tìm hiểu tin tức có liên quan với Thôi Long Tượng.

Về phần nàng cùng Dạ Ma sơn đương đại đại đệ tử Huyết Hạc xung đột, nguyên nhân trái lại cũng đơn giản.

Lúc buổi sáng hôm nay, Thôi Cảnh Diễm ở trên một hội đấu giá "Thúy Hà lâu" của thành Đương Quy tổ chức, nhìn trúng một khối ngọc thạch lai lịch không rõ.

Lại chưa từng nghĩ, khối ngọc thạch này cũng bị Huyết Hạc nhìn trúng, hai người cùng nhau đấu giá, cuối cùng Thôi Cảnh Diễm đưa ra một cái giá trên trời, lấy được khối ngọc thạch này.

Nào ngờ được, sau khi rời khỏi Thúy Hà lâu, Huyết Hạc lại đuổi theo, thế nào cũng phải từ trong tay Thôi Cảnh Diễm đoạt lại khối ngọc thạch này, hơn nữa dùng lời nói liên tiếp kích thích cùng khiêu khích Thôi Cảnh Diễm.

Nói đến đây, Thôi Cảnh Diễm giận dữ nói: "Tên kia còn lấy sự sống chết của lão tổ tông nhà ta nói giỡn, còn không có lão tổ tông nhà ta tọa trấn, Thôi thị ta sớm hay muộn phải xong..."

Tô Dịch không khỏi nhíu mày, nói: "Sau đó, ngươi đáp ứng quyết đấu một trận với hắn?"

Thôi Cảnh Diễm lắc đầu nói: "Ta nào có ngốc như vậy, biết hắn dùng là phép khích tướng, ta sở dĩ muốn quyết đấu với hắn, là vì kẻ này lấy ra một khối ngọc thạch, giống như đúc khối ngọc thạch kia ta ở trên hội đấu giá mua được."

Tô Dịch ngẩn ra, nói: "Khối ngọc thạch này có cổ quái?"

Thôi Cảnh Diễm lật lòng bàn tay, một khối ngọc thạch kích thước gần ba tấc hiện ra.

Khối ngọc thạch này màu vàng sẫm, mặt ngoài sinh các luồng hoa văn màu máu, ngoài ra, cũng không có chỗ đặc biệt.

Nhưng đôi mắt Tô Dịch lại lặng yên co lại, trong lòng khẽ chấn động.

"Lúc trước kia, ta từng ở trong một bộ sách cổ ở tàng kinh lâu của tông tộc, từng thấy bức hình giống khối ngọc thạch này như đúc. Theo trên sách cổ ghi lại, nói đây là một loại tiên thiên thần ngọc sinh ra chỗ sâu trong Khổ Hải, ẩn chứa diệu dụng không thể tưởng tượng, giá trị lớn đến không thể đo lường, nếu có thể đạt đươc, không thua gì đạt được một tạo hóa cực lớn."

Thôi Cảnh Diễm nói: "Chính bởi vì như thế, ta mới có thể ở trên hội đấu giá trả giá cao một hơi hành động đấu giá được vật ấy."

Ánh mắt Tô Dịch vi diệu, nói: "Vận khí của ngươi rất không tồi, giá trị của khối ngọc thạch này, tuyệt đối không phải bảo vật thế gian có thể cân nhắc."

Dừng một chút, hắn nói: "Huyết Hạc kia chẳng lẽ chính là lấy ngọc thạch trong tay làm tiền đặt cược, ở trong đàn tràng Long Vân tiến hành quyết đấu?"

Thôi Cảnh Diễm lộ ra nét phẫn hận, nói: "Không sai, ta vốn từ chối, nhưng Huyết Hạc lại tuyên bố, nếu ta không đáp ứng quyết đấu, sẽ mời ta đi Dạ Ma sơn làm khách, lúc ấy ta lẻ loi một mình, mà bên người Huyết Hạc thì dẫn theo một đám cường giả, trong đó còn có hai nhân vật hoàng cảnh kia, khiến ta căn bản không có cơ hội thoát thân, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đáp ứng trận quyết đấu này."

Tô Dịch lúc này mới hoàn toàn hiểu.
Bình Luận (0)
Comment