Chương 2086: Vơ vét tài sản (1)
Chương 2086: Vơ vét tài sản (1)
Minh vương ngẩn ra, như khiêu khích hơi nâng lên cái cằm lấp lánh trắng nõn, lạnh nhạt nói: "Không chỉ có thể thắng, còn có thể khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn tôn ta làm chủ, nếu không phục, có thể thử xem!"
Bốp!
Tô Dịch đảo qua côn trúc trong tay, quật lên mông Minh vương.
Trong tiếng vang thanh thúy, nơi bị cái váy màu đen che phủ kia hơi run rẩy một đợt, bốn bề sóng dậy.
Cảm giác nóng rát đau đớn trào lên toàn thân, tuy chưa nói tới thương tổn, nhưng làm Minh vương cảm nhận được sự xấu hổ mãnh liệt.
Nàng trợn tròn đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt tuyệt diễm thoát tục đỏ lên, ngay cả cái cổ thon dài trắng như tuyết, vành tai trong suốt cũng nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt trực tiếp muốn phun lửa.
Kẻ này, dám đánh nơi đó của nàng! !
Đáng xấu hổ nhất là, cả người nàng hãy còn bị những sợi tơ kia trói buộc, mỗi một bộ vị toàn thân đều bị phác họa hiện ra hết.
Khi bị đánh trúng, làm cả người nàng run lên rất khẽ, đều hoàn toàn bại lộ ở trong tầm mắt Tô Dịch.
Loại sỉ nhục không cách nào hình dung này, vẫn là lần đầu tiên từ khi Minh vương tu hành đến nay cảm nhận được, trong lúc nhất thời, đạo tâm cũng bắt đầu rung chuyển, xấu hổ và giận dữ muốn điên.
Nàng hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh nói: "Ngươi đường đường Huyền Quân Kiếm Chủ kiếm áp chư thiên, lại làm ra chuyện ti tiện bực này, có gì khác cùng với các nhân vật hạ lưu kia?"
Tô Dịch cười lên, nói: "Là ai vừa rồi muốn đánh nát mông ta? Đến mà không đáp trả là phi lễ, ta chẳng qua là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi."
Nụ cười cùng giọng điệu thản nhiên nghiền ngẫm kia, khiến Minh vương hận đến ngứa răng.
Chẳng qua, nàng giống như rất rõ Tô Dịch làm như vậy, là cố ý muốn nhìn nàng xấu mặt, cho nên dù trong lòng hận không thể giết Tô Dịch, ở mặt ngoài, nàng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
"Ngươi nếu cho rằng, làm như vậy có thể khiến ta cúi đầu, vậy mười phần sai rồi."
Minh vương khẽ nhếch cánh môi, ánh mắt cao ngạo,"Đây chung quy chỉ là một phân thân của ta mà thôi, cho dù bị ngươi hủy diệt, cũng không thương tổn đến bản tôn ta mảy may."
"Cúi đầu?"
Tô Dịch lắc đầu nói: "Ta cũng không có hứng thú khiến một phân thân của ngươi cúi đầu."
Bốp!
Lại là một tiếng vang thanh thúy.
Bóng người Minh vương như điện giật, cả người run rẩy, một đôi chân dài thẳng tắp mảnh khảnh cũng theo đó căng lên khép lại.
Cảm giác đau đớn nóng rát đó, quả thật khiến nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, hàm răng cũng sắp nghiến vỡ rồi.
Tô Huyền Quân này, quả thực quá đáng giận! !
"Ngươi đã thắng, còn tính làm cái gì?"
Minh vương nhíu mày ngài, ánh mắt lạnh như băng.
Giờ phút này, nàng đã không che giấu bản tính của mình nữa, cả người tràn ngập một sự lãnh khốc lạnh nhạt như chúa tể.
Ở sâu trong ánh mắt kia, hào quang điên cuồng màu đỏ tươi dâng trào, giống như muốn chọn người mà cắn.
Không thể nghi ngờ, Minh vương đã bị chọc giận.
Tô Dịch lại giống như hoàn toàn không phát hiện, cười mỉm nói: "Cho ngươi cái giáo huấn mà thôi. Như thế nào, chỉ trúng hai côn, đã ăn không tiêu?"
Hắn nâng côn trúc, tạo thế muốn đánh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh vương khẽ biến sắc, lạnh lùng nói: "Tô Huyền Quân, ngươi nếu đánh nữa, ta nhất định liều mạng với ngươi!"
Bốp!
Lại là một tiếng vang thanh thúy.
Xoang mũi Minh vương phát ra tiếng kêu rên rất nhỏ, lại giống như thở dốc rất khẽ, có một phen ý nhị khác.
Một tích tắc này, vị nữ nhân này sớm ở thời tuyên cổ đã uy hiếp thiên hạ, như chúa tể, không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Tức thở hổn hển.
Minh vương dung mạo cực đẹp.
Nàng có mái tóc dài mềm mại màu u lam, dung nhan giống như thiếu nữ tinh xảo thanh thuần, môi đỏ mọng như lửa, mắt sáng như nước, đuôi lông mày khóe mắt đều có một tuyệt diễm thần vận tà mị như yêu.
Một bộ váy màu đen sạch sẽ như màu mực, không có trang trí, nhưng làm nền cho da thịt nàng lấp lánh trắng như tuyết, mịn màng chói mắt.
Mà khí chất của nàng lại lạnh nhạt lãnh khốc như thần, tràn ngập một uy thế sắc bén bá đạo, ngạo nghễ như chúa tể.
Nhưng lúc này, sau khi bị Tô Dịch dùng côn trúc đánh ba lần, Minh vương đã đỏ bừng cả mặt, xấu hổ giận dữ như cuồng, tức giận đến mức thân thể mềm mại ngạo nhân kia cũng khẽ run lên.
Đôi mắt nhìn về phía Tô Dịch càng giống như đao nhọn, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
Thần thái hổn hển này, cũng khiến uy nghi cao ngạo lạnh nhạt đó của nàng bị đánh tan, không còn sót lại chút gì, ngược lại có một phong vận khác.
"Ta người này, không sợ nhất chính là uy hiếp, ngươi càng uy hiếp, ta lại càng làm ngược lại."
Tô Dịch cười mở miệng.
Ở trong tầm nhìn của hắn, da thịt mịn màng trắng như tuyết kia của Minh vương cũng nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, tỏ ra cực kỳ kinh diễm.
Minh vương mím môi, không nói một lời.
Chỉ là trong ánh mắt đó, lại không chút nào che giấu hàn ý như thấu xương.
Tô Dịch chợt cảm thấy không thú vị.
Hắn nâng lên côn trúc giữa ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái ở trên vai Minh vương.
Ầm!
Từng tia từng luồng vô số lực lượng quy tắc màu xám xanh kia vốn gắt gao giam cầm ở trên người Minh vương, nhất thời tiêu tán biến mất.
Không còn trói buộc, Minh vương rõ ràng âm thầm thở phào.
Nhưng ánh mắt nàng vẫn băng hàn dữ dội, nói: "Cứ như vậy buông tha? Vì sao không tiếp tục? Hoặc là nói, ngươi đã cảm thấy sợ hãi, không dám chơi nữa?"
Tô Dịch cười ngồi trở lại ghế tựa, nói: "Đây chung quy chỉ là phân thân của ngươi, cho dù hoàn toàn hàng phục nó, cũng chưa nói tới có bao nhiêu cảm giác thành tựu."