Chương 2096: Chuyện tốt liên tục (2)
Chương 2096: Chuyện tốt liên tục (2)
Minh vương một mình trù trừ ở trên đường phố, dọc theo đường đi, dung nhan tuyệt đẹp đó của nàng không biết kinh diễm bao nhiêu ánh mắt.
Chỉ là, nàng lại không để ý.
Chỉ có ở sâu trong lòng, từng luồng sát khí không ngừng hội tụ, không ngừng lên men, cũng làm ánh mắt của nàng càng thêm lạnh nhạt và tàn khốc.
Phàm là người lơ đãng chạm đến ánh mắt nàng, đều không khỏi cả người run rẩy, như rơi vào hầm băng.
Thanh âm rộn ràng nhốn nháo hãy còn vang lên ở trên đường phố, người đi đường lui tới phần lớn kết bạn mà đi.
Vĩnh Dạ Chi Thành đêm khuya, cũng là một tòa thành không có bóng đêm, đèn đuốc vĩnh viễn sáng, bầu không khí náo nhiệt càng giống như sẽ không mất đi.
Trong lúc đi, ánh mắt Minh vương đảo qua đường phố phồn hoa như nước, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia cô tịch nói không nên lời.
"Đời người không gốc rễ, bay như bụi trên đồng."
Minh vương lẩm bẩm một tiếng,"Đại khái nói chính là ta đi..."
Sự náo nhiệt trên đường phố này, khiến nàng bỗng nhiên cảm giác rất chói mắt.
Đi rồi đi, Minh vương đột nhiên dừng bước.
Nàng lúc này mới phát hiện, bất tri bất giác lại đi tới trước tòa đình viện kia chỗ Đả Canh Nhân.
Dừng chân bóng tối trầm mặc hồi lâu.
Minh vương lặng yên xoay người rời khỏi.
Thật lâu trước kia, nàng đã quen làm bạn với cô độc.
Thẳng đến hôm nay. ...
Đêm tương tự.
Cự Đỉnh các.
"Đạo hữu, đắc tội rồi."
Dạ Lạc mái tóc xám nhìn thoáng qua Mạc lão ngủ say nằm ở trên giường mềm, nhẹ nhàng giúp Mạc lão đóng lại cửa phòng, xoay người mà đi.
Lúc trước, hắn đã vận dụng bí thuật, không một tiếng động lẻn vào trong thần hồn của Mạc lão, điều tra được chân tướng mình muốn.
Chỉ là chân tướng này, lại làm hắn cau mày.
Thì ra, hôm nay giành trước một bước càn quét sạch Tam Sinh Chuyển Luân Thạch trong chợ ngầm, lại là con mèo mướp kia bên người Đả Canh Nhân!
"Trách không được lão gia hỏa kia không muốn nói cho ta biết đáp án..."
Ánh mắt Dạ Lạc lóe lên,"Chỉ là, Đả Canh Nhân vì sao phải sưu tập Tam Sinh Chuyển Luân Thạch?"
"Lấy đạo hạnh của hắn, nếu là cần Tam Sinh Chuyển Luân Thạch, sớm ở trong năm tháng quá khứ, đã đủ để sưu tập được đủ số lượng, căn bản không cần đợi tới hôm nay."
Dạ Lạc không khỏi nhớ tới một màn hôm nay đi bái phỏng Đả Canh Nhân.
Sau đó, đột nhiên nhớ tới thiếu niên áo bào xanh kia ngồi ở dưới cây cổ thụ, trong lòng ôm mèo mướp.
"Chẳng lẽ là chuẩn bị cho tiểu tử đó?"
Dạ Lạc lẩm bẩm.
Một thiếu niên Linh Luân cảnh, tất nhiên nên làm chuẩn bị cho chứng đạo thành hoàng.
Mà Dạ Lạc nhớ rõ, rất lâu trước kia, ở lúc hắn chuẩn bị vận dụng Tam Sinh Chuyển Luân Thạch trùng kích Huyền U cảnh, sư tôn từng cảm khái, nói Tam Sinh Chuyển Luân Thạch thiên địa côi bảo bực này, chỉ có ở lúc chứng đạo thành hoàng vận dụng, mới có thể phát huy diệu dụng lớn nhất, đủ có thể xây thành nội tình hoàng cảnh chấn động cổ kim!
"Xem ra, chỗ Tam Sinh Chuyển Luân Thạch đó tất nhiên là bị tiểu tử kia đạt được rồi!"
Bên môi Dạ Lạc nổi lên một tia mỉm cười.
Vậy dễ xử lý rồi, chỉ cần tìm được cơ hội đi "tán gẫu một chút" với tiểu tử kia, tin tưởng khẳng định có thể thu hoạch rất nhiều!
"Sưu tập nhiều Tam Sinh Chuyển Luân Thạch như vậy, một mình mình dùng hết sao? Mình chỉ là đi 'mua' một ít từ hắn, tự nhiên không quá phận."
Dạ Lạc thầm nghĩ. ...
Sáng sớm hai ngày sau.
Lúc Tô Dịch từ trong phòng đi ra, gặp được Liễu Trường Sinh.
Vị nhân vật truyền kỳ này chen thân hàng ngũ "U Minh lục tôn", có mỹ dự "Kiếm áp U Minh tất cả kiếm tu", bộ dáng lại thoạt nhìn rất bình thường.
Hắn bóng người gầy, thái dương ngả màu sương, mặc áo vải đay, thường thường không có gì lạ.
Nhưng sống lưng hắn thì thẳng tắp như kiếm, khi ánh mắt chuyển động, như có nhật nguyệt chìm nổi trong đó, thâm thúy như tinh không.
"Đả Canh Nhân nói, bảo ngươi... Cùng ta rời khỏi Vĩnh Dạ Chi Thành?"
Khi nhìn thấy Tô Dịch, Liễu Trường Sinh hơi ngẩn ra, như rất khó lý giải Đả Canh Nhân sao có thể tìm một người trẻ tuổi Linh Luân cảnh đi cùng mình.
"Là ta bảo hắn nói như vậy."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Liễu Trường Sinh "..."
Câu này nghe qua tuyệt không cuồng, nhưng nếu cẩn thận thưởng thức, lại không thể nghi ngờ cuồng đến cực hạn.
Liễu Trường Sinh còn chưa từng nghe nói, trên đời này có ai có thể dạy Đả Canh Nhân làm việc!
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn không khỏi sinh ra rất nhiều hoang mang.
Thiếu niên này chỉ tu vi Linh Luân cảnh, sợ là căn bản không có khả năng là đối thủ của các môn đồ Bỉ Ngạn môn kia.
Nhưng Đả Canh Nhân lại nói muốn để hắn đi cùng mình rời khỏi Vĩnh Dạ Chi Thành, cái này không thể nghi ngờ ý nghĩa, thiếu niên này có lẽ tu vi yếu, nhưng có lẽ có thủ đoạn khác có thể dẹp yên uy hiếp đến từ Bỉ Ngạn môn!
Như vậy vấn đề đến rồi, thiếu niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lực lượng dựa vào lại phải khủng bố cỡ nào, mới có thể không sợ Bỉ Ngạn môn?
Cần biết, bản thân Liễu Trường Sinh hắn đã là bá chủ kiếm đạo đặt chân ở đỉnh phong nhất thiên hạ U Minh, nhưng cũng bị lực lượng Bỉ Ngạn môn bức bách, chỉ có thể ẩn nấp ở Vĩnh Dạ Chi Thành lánh nạn!
Nói không khoa trương, lực lượng Bỉ Ngạn môn thần bí kia có được, cũng đủ để uy hiếp đến bất cứ đạo thống đỉnh cấp nào của thiên hạ U Minh!
Nhưng cuối cùng, Liễu Trường Sinh áp chế hoang mang trong lòng, nói: "Tiểu hữu, chúng ta khi nào lên đường?"
Cho dù thiếu niên trước mắt thoạt nhìn "Không đáng tin" như vậy, nhưng hắn tin tưởng Đả Canh Nhân tuyệt đối sẽ không hại mình.
Đả Canh Nhân đã sắp xếp như vậy, tất nhiên có thâm ý khác.