Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2102 - Chương 2102: Một Kiếm Phân Sinh Tử (2)

Chương 2102: Một kiếm phân sinh tử (2) Chương 2102: Một kiếm phân sinh tử (2)

"Tiểu gia hỏa, ngươi cũng thấy rồi, đối mặt lực lượng của Bỉ Ngạn môn, bọn Liễu Trường Sinh đã nhất định không có khả năng thắng lợi."

Dạ Lạc dáng vẻ tiêu sái, cười tủm tỉm nói: "Nhưng ta đã đến đây, bọn họ liền có được hy vọng cứu vớt, ngươi có muốn để ta giúp bọn hắn hay không?"

Nhìn đồ đệ của mình, như ông cụ xưng hô mình "tiểu gia hỏa", vẻ mặt Tô Dịch không khỏi trở nên cổ quái, nói: "Không muốn."

Dạ Lạc "..."

Không muốn! ?

Tiểu gia hỏa này hẳn sẽ không là bị dọa ngu chứ?

Dạ Lạc thu liễm đi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn Tô Dịch, nói: "Chỉ cần ngươi mang Tam Sinh Chuyển Luân Thạch đạt được chia cho ta một nửa, ta cam đoan giết ra một con đường sống cho các ngươi, như thế nào?"

Mí mắt Tô Dịch cũng chưa nâng lên một lần,"Không như thế nào."

Dạ Lạc "? ? ?"

Liên tục hai lần bị từ chối, khiến Dạ Lạc thiếu chút nữa thoáng hoài nghi cuộc đời.

"Tiểu gia hỏa, ngươi chớ có hành động theo cảm tình, nhìn ra được, ngươi đại khái không rõ ta là ai, nếu không phải bức thiết cần Tam Sinh Chuyển Luân Thạch, ân oán như vậy, dù là Thiên Vương lão tử đến cầu ta, ta cũng căn bản mặc kệ."

Dạ Lạc nói xong, bên môi nổi lên một chút ngạo nghễ,"Mà hôm nay, ta đã bằng lòng hỗ trợ, ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng."

Hắn nhún vai, tiêu sái nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể chờ sau khi ta giúp các ngươi, lại chia Tam Sinh Chuyển Luân Thạch cho ta."

Tô Dịch ồ một tiếng, khẽ lắc đầu nói: "Vẻn vẹn một việc nhỏ mà thôi, ta tự mình đến là được."

Dạ Lạc tiểu tử này dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đến bắt chẹt mình một vố, lá gan rất to đấy!

"Ngươi?"

Dạ Lạc một lần nữa ngạc nhiên, hồ nghi đánh giá Tô Dịch, sau đó như buồn cười trêu chọc nói: "Nếu không... Để ta kiến thức một chút năng lực của ngài?"

Một chữ "Ngài", tràn ngập hương vị châm chọc.

Tô Dịch nhìn Dạ Lạc một cái thật sâu, nói: "Đứa nhỏ, ta coi như ngươi là đang cầu ta."

Dạ Lạc "..."

Keng!

Một tiếng kiếm ngân mênh mang réo rắt vang lên.

Huyền Đô kiếm xuất hiện ở bàn tay Tô Dịch.

Nhất thời, ánh mắt Minh vương cùng Hồng Doanh nơi xa đều bị hấp dẫn tới.

Khi nhìn thấy Tô Dịch muốn ra tay, Hồng Doanh nhịn không được vui vẻ, nói: "Ta còn cho rằng hắn mời tới một viện thủ cường đại, thì ra đây là tính tự mình đi chịu chết..."

Hắn nhìn ra được, thanh niên tóc xám vừa mới xuất hiện kia, là nhân vật cực lợi hại!

Minh vương khẽ nhếch lên cánh môi đỏ mọng, nói: "Vậy ngươi cần phải nhìn cho kỹ, bây giờ mắt mù không quan trọng, đợi lát nữa thực sự sẽ mù đấy."

Hồng Doanh ngẩn ra, sâu sắc cảm giác lời này của Minh vương có chút không thích hợp.

Chẳng qua, còn chưa chờ hắn nghĩ thông, đã thấy bóng người Tô Dịch đã bỗng dưng biến mất trên thuyền không chìm.

Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện ở bên cạnh Vương Trùng Lư.

"Tiểu gia hỏa, ngươi nếu chết rồi, ta giúp ngươi nhập liệm lập bia, về phần bảo vật ngươi để lại, coi như là thù lao."

Dạ Lạc cao giọng mở miệng.

Thanh âm truyền khắp toàn trường.

Hồng Doanh nhịn không được nữa cười lên ha ha, cái này nào phải giúp đỡ, rõ ràng là tới chọc ngoáy chứ không giúp gì!

Minh vương cũng cười, ý tứ hàm xúc khó hiểu.

Mà khi nhìn thấy Tô Dịch bỗng dưng xuất hiện, đối thủ của Vương Trùng Lư, giờ phút này cũng cười.

Đây là một nam tử áo bào bạc khí chất âm nhu, vừa chém giết với Vương Trùng Lư, vừa âm trầm cười nói: "Các ngươi hết người rồi sao? Thế mà lại để một đứa trẻ con đi tìm chết, quả thực là táng tận thiên lương!"

Phụ cận vang lên tiếng cười vang.

Chiến Bắc Tề và Liễu Trường Sinh đều nhíu nhíu mày.

Vương Trùng Lư thì âm thầm thở phào, ánh mắt nhìn về phía nam tử áo bào bạc nổi lên một mảng thương hại.

Hắn từng kiến thức thủ đoạn tiêu diệt ngục tốt của Tô Dịch, tự nhiên rõ, Tô Dịch bị nam tử áo bào bạc coi là "trẻ con" để phỉ báng kia khủng bố bao nhiêu.

Chỉ thấy Tô Dịch vẻ mặt lạnh nhạt, như giếng cổ không gợn sóng, chỉ có ở sâu trong đôi mắt thâm thúy kia nổi lên một tia hào quang lạnh lẽo.

Keng!

Cổ tay giơ lên, Huyền Đô kiếm lưỡi kiếm màu xanh da trời chợt nổi lên một mảng hào quang u ám, theo cánh tay Tô Dịch phát lực, ở trong hư không đâm ra một kiếm.

Nhẹ nhàng bâng quơ.

Nhưng một kiếm này, lại tinh diệu vô cùng bắt lấy một sơ hở lướt qua trong nháy mắt của nam tử áo bào bạc ở lúc chiến đấu, theo lưỡi kiếm qua, như tia chớp bắn ra, hư không bị đục vỡ một vết nứt thẳng tắp, một thân lực lượng phòng ngự của nam tử áo bào bạc nổ tung như tờ giấy.

Ngay cả lực lượng Thiên Kỳ pháp tắc có thể xưng cấm kỵ đó của hắn, cũng ở dưới lưỡi kiếm ầm ầm nổ tung.

Phốc!

Lưỡi kiếm thế không thể đỡ, nháy mắt xuyên qua miệng nam tử áo bào bạc, mũi kiếm từ sau gáy hắn toát ra, đồng thời một vốc máu tươi theo đó bắn ra xa mấy trượng.

"Ôi ôi..."

Nam tử áo bào bạc trợn tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngẩn, cố gắng muốn nói gì, nhưng miệng bị mũi kiếm xuyên qua, chỉ có thể phát ra tạp âm hàm hồ.

Sau đó, đầu của hắn nổ tung, thân thể ầm ầm tan vỡ.

Đó là lực lượng khuếch tán trên mũi kiếm dẫn tới, nháy mắt đánh giết hắn, hình thần câu diệt! !

Trong một chớp mắt, một kiếm trảm ngục tốt!

Một màn đột ngột trình diễn đó, làm toàn trường chợt yên tĩnh.

Mọi người đang kịch liệt chém giết chiến đấu, đều không khỏi bị kinh động.

"Sao có thể..."

Nụ cười trên mặt Hồng Doanh đọng lại, mở to hai mắt.
Bình Luận (0)
Comment