Chương 2107: Sư tôn, là ngài sao? (2)
Chương 2107: Sư tôn, là ngài sao? (2)
Tô Dịch thuận miệng nói: "Được rồi, chuyện đã giải quyết, các ngươi thừa dịp bây giờ vẫn là về Vĩnh Dạ Chi Thành thì hơn."
Nói xong, hắn đứng trên thuyền không chìm, tính rời khỏi.
"Ta đi cùng ngươi."
Bóng người Minh vương lóe lên, căn bản không hỏi Tô Dịch có đồng ý hay không, đã nhẹ nhàng tới trên thuyền không chìm.
"Ngươi không hỏi xem ta muốn đi nơi nào?"
Tô Dịch khẽ nhíu mày.
Minh vương trực tiếp ngồi ở đuôi thuyền, thản nhiên mở miệng: "Đi nơi nào cũng được."
Tô Dịch "..."
"Cáo từ."
Tô Dịch giương mắt, hướng về đám người Liễu Trường Sinh khẽ gật đầu, sau đó thúc giục thuyền không chìm, theo gió vượt sóng mà đi.
"Đạo hữu bảo trọng!"
Đám người Liễu Trường Sinh lần lượt chào.
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người Tô Dịch biến mất ở trên mặt biển mênh mông, đoàn người lúc này mới rời khỏi. ...
"Liễu đạo hữu, ngươi có nhìn ra thân phận Tô đạo hữu kia hay không?"
Trên đường, Vương Trùng Lư nhịn không được hỏi.
Mười ba ma tướng bên cạnh hắn cũng vểnh tai.
Liễu Trường Sinh trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Không dễ nói."
Không phải không biết, mà là không dễ nói!
Không thể nghi ngờ, trong lòng Liễu Trường Sinh đã có điều phỏng đoán.
Ánh mắt Vương Trùng Lư lại nhìn về phía Chiến Bắc Tề, nói: "Đạo hữu, ngươi thì sao?"
Ánh mắt Chiến Bắc Tề lóe lên, hỏi ngược lại: "Mấy ngày trước, ngươi và vị Tô đạo hữu kia cùng nhau tới bái phỏng Đả Canh Nhân, chẳng lẽ không biết thân phận của hắn?"
Vương Trùng Lư cười khổ một tiếng, nói: "Ta lúc ấy hoài nghi, hắn là hậu duệ của Huyền Quân Kiếm Chủ, nhưng hắn lại cười to, nói hắn chính là Huyền Quân Kiếm Chủ!"
Lời này vừa nói ra, trong mắt Liễu Trường Sinh lóe lên thần quang.
Chiến Bắc Tề theo bản năng nheo mắt.
Mười ba ma tướng kia thì bị bị dọa giật mình, Huyền Quân Kiếm Chủ! ?
Chỉ thấy Vương Trùng Lư thở dài nói: "Lí do thoái thác như vậy, rõ ràng chính là đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta, không nói đến Huyền Quân Kiếm Chủ thật sự đã mất hay không, hắn một thiếu niên mười mấy tuổi, có tư cách gì giả mạo Huyền Quân Kiếm Chủ?"
Mười ba ma tướng đều liên tục gật đầu.
Mà vẻ mặt Liễu Trường Sinh cùng Chiến Bắc Tề thì càng thêm cổ quái hẳn lên.
"Chuyện này, ta cũng từng hỏi ý Đả Canh Nhân, nhưng đối phương lại tránh mà không đáp."
Vẻ mặt Vương Trùng Lư bất đắc dĩ,"Ngược lại là con chim xanh biếc kia, còn cười nhạo ta nhãn lực quá kém..."
Chiến Bắc Tề không khỏi cười phá lên.
Hắn vỗ vỗ bả vai Vương Trùng Lư, nói: "Vị Tô đạo hữu kia tuy còn trẻ, nhưng lại ở vừa rồi ngăn cơn sóng dữ, giết một đám cường giả Bỉ Ngạn môn, ngay cả tính mạng chúng ta cũng được hắn cứu, ngươi vì sao sẽ cảm thấy, hắn không phải Huyền Quân Kiếm Chủ?"
Vương Trùng Lư sửng sốt.
Chiến Bắc Tề lại hỏi: "Trong năm tháng quá khứ, ngươi có từng thấy, có ai dám đi sai sử con chim bói cá đó?"
Vẻ mặt Vương Trùng Lư lúc sáng lúc tối.
Chiến Bắc Tề nhẹ nhàng nói: "Mà vị Tô đạo hữu kia không chỉ dám sai sử con chim bói cá đó, còn dám mang vị 'Khai Dương đại nhân' kia coi là mèo nhà bình thường đối đãi, mà lúc lần hành động này, Đả Canh Nhân cũng còn thỉnh cầu vị Tô đạo hữu này đến giúp đỡ đối phó Bỉ Ngạn môn, ngươi không cảm thấy, tất cả cái này đều rất khác thường?"
Đến giờ khắc này, Vương Trùng Lư đã có chút hiểu ra, chợt hít một ngụm khí lạnh, nói: "Chẳng lẽ nói, hắn... Hắn thật là... Huyền Quân Kiếm Chủ! ?"
Lúc này, Liễu Trường Sinh nhẹ nhàng nói: "Lấy tác phong của vị Tô đạo hữu kia, sao có thể ở trên việc nhỏ cỡ này nói giỡn với ngươi?"
Dừng một chút, hắn nói: "Đương nhiên, chỉ dựa vào những thứ này, còn không thể thật sự suy đoán ra, vị Tô đạo hữu kia thật là Huyền Quân Kiếm Chủ hay không, nhưng có thể khẳng định là, người này... Tất nhiên rất có sâu xa với Huyền Quân Kiếm Chủ, mà Đả Canh Nhân tất nhiên biết được đáp án thật sự."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều theo bản năng gật gật đầu. ...
Trên một hòn đảo đơn độc không có một ngọn cỏ.
Gió biển gào thét, sóng triều vỗ bờ, cuốn lên ngàn tầng tuyết.
Dạ Lạc ngồi ở trên một khối đá ngầm, vẻ mặt ngẩn ngơ, một nụ cười tiêu sái vẫn luôn treo trên khuôn mặt cũng biến mất không thấy.
Cả người mất hồn mất vía!
Hồi lâu sau, hắn lấy ra bầu rượu chợt điên cuồng trút, bởi vì uống quá nhanh, bị nghẹn kịch liệt ho khan.
Hồi lâu sau, hắn mới bình ổn cảm xúc trong lòng, hít sâu một hơi, lấy ra một tấm gương đồng phong cách cổ xưa tạo hình hoa điểu trùng ngư.
Cắn nát đầu ngón tay, ép ra một giọt máu đỏ sẫm, bắt đầu nhẹ nhàng phá chọa ở mặt gương đồng bóng loáng.
Xẹt xẹt xẹt!
Gương đồng khẽ run, hào quang lưu chuyển, chợt phác họa thành một hình ảnh trông rất sống động.
Đó là đình viện Đả Canh Nhân, một thiếu niên áo bào xanh lười biếng ngồi ở trong ghế mây, ôm một con mèo mướp to béo, dáng vẻ nhàn nhã thích ý.
Dạ Lạc trợn to đôi mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên áo bào xanh đó, giống như muốn mang toàn bộ bí mật của hắn nhìn thấu.
Một lát sau, hắn vung tay áo bào.
Xẹt!
Gương đồng chấn động, theo hào quang tràn ngập, nhất thời hiện ra một vài hình ảnh hoàn toàn mới.
Đó là từng màn lúc trước, Tô Dịch vung kiếm chém giết cường giả Cửu Thiên các, mỗi một động tác, thần thái đều thể hiện hết.
Mà những hình ảnh này, ở trong mắt Dạ Lạc lúc này, lại giống từng cái bí ẩn, cất giấu vô số huyền cơ.
Ánh mắt hắn không ngừng biến ảo, giống như đang đau khổ suy nghĩ cái gì.
Thẳng tới thật lâu sau.
Xẹt!
Màn hào quang chợt ảm đạm tiêu tán.