Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 212 - Chương 212: Đồng Môn Tâm Tính Mất Khống Chế (1)

Chương 212: Đồng môn tâm tính mất khống chế (1) Chương 212: Đồng môn tâm tính mất khống chế (1)

Bởi vì chủ nhà tiệc rượu lần này, là nhân vật lợi hại trong nội môn đệ tử Thanh Hà kiếm phủ——

Trần Kim Long!

Phụ thân hắn Trần Đại Không là một vị nhân vật kiêu hùng của quận thành Vân Hà, bang Trường Hà dưới trướng có được hơn một ngàn bang chúng, nắm giữ một nửa việc làm ăn thuỷ vận của quận thành Vân Hà.

Trần Đại Không và quận thủ quận thủ phủ Tần Nhược Uyên quan hệ tâm đầu ý hợp, nghe nói là huynh đệ khi còn trẻ đã kết nghĩa kim lan.

Có Tần Nhược Uyên chỗ dựa lớn này, bang Trường Hà dưới trướng Trần Đại Không tự nhiên là phát triển không ngừng, gió nổi nước lên.

Trần Kim Long làm con trai Trần Đại Không, con em tông tộc bình thường cũng phải phụ thuộc, lễ nhượng ba phần.

Trừ Trần Kim Long, nam nữ đang ngồi, thân phận cũng đều không tầm thường.

Như Niên Vân Kiều, tương tự cũng là ngoại môn đệ tử, hắn đến từ Niên thị nhất tộc, luận tới thân phận cũng không phải Diêm Thành Dung có thể sánh bằng.

Như Lý Mặc Vân, đến từ Lý thị tông tộc số một thành Quảng Lăng, bản thân cũng là nhân vật phong vân trong nội môn đệ tử, luận tu vi, thậm chí ngay cả Trần Kim Long cũng thua một chút.

Tiệc rượu rất náo nhiệt, phần lớn thời điểm là Trần Kim Long đang cao hứng bàn luận, người khác cười bồi phụ họa.

Ngay cả ánh mắt những nữ tử kia, đều liên tiếp đặt ở trên người Trần Kim Long, trong nóng bỏng mang theo một tia kính sợ.

Thật không dễ dàng gì, Diêm Thành Dung rốt cuộc bắt được cơ hội mở miệng, đằng hắng cổ họng, cười nói: "Các vị có biết ta vừa rồi lúc đến, đã gặp ai hay không?"

"Phong Nguyên trai này mỗi ngày nghênh đón đều là nhân vật hậu duệ quý tộc, chúng ta lại nào biết ngươi nói là ai, đừng lấp lửng nữa, mau nói nghe một chút."

Niên Vân Kiều cười nói.

Hắn mặc một bộ áo dài màu lam, gò má hẹp dài, đôi mắt mơ hồ biến thành màu đen, lộ ra chút dấu hiệu suy yếu.

"Đúng vậy, ngươi mau nói đi."

Dư Thiến ngồi ở cạnh Niên Vân Kiều cũng thúc giục.

Nàng xinh đẹp linh lung, làn da trắng nõn, chớp đôi mắt to, ngọt ngào đáng yêu.

Phát hiện ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người mình, trong lòng Diêm Thành Dung nhất thời dâng lên một tia cảm giác thỏa mãn, tung ra đáp án:

"Là Tô Dịch và Phong Hiểu Phong một đôi người đồng cảnh ngộ này."

Không khí náo nhiệt của tiệc rượu nhất thời yên tĩnh một chút, vẻ mặt mọi người cổ quái.

Trong mắt Niên Vân Kiều chợt lóe lên ánh sáng lạnh.

Khuôn mặt Dư Thiến hơi cứng đờ, có chút mất tự nhiên.

Trong lòng Lý Mặc Vân thì ầm một tiếng, như bị sét đánh, ngón tay cầm chén rượu chợt căng lên.

Tô Dịch!

Gã này không ngờ đã tới quận thành Vân Hà?

Ngay tại hôm trước, hắn nhận được thư mật của phụ thân Lý Thiên Hàn, mang chuyện Viên gia đại tiểu thư Viên Lạc Hề tôn Tô Dịch làm khách quý, ở trong lầu Tụ Tiên dùng tiệc kể chi tiết một lần.

Cũng ở cuối thư, lấy lời lẽ nghiêm khắc đến mức tận cùng cảnh cáo Lý Mặc Vân, vô luận như thế nào, quyết không thể là địch với Tô Dịch nữa, hắn đã là nhân vật Lý gia bọn họ không thể trêu vào!

Khi đọc xong phong thư này, Lý Mặc Vân buồn bực thiếu chút nữa hộc máu.

Ở mùng hai tháng hai Long Môn yến hội buổi tối ngày đó, hắn còn từng tiến hành mai phục, vốn định thần không biết quỷ không hay giết Tô Dịch.

Ai ngờ, Tô Dịch lại thành hạng nhất thi đấu Long Môn, một hơi danh chấn hai bờ sông Đại Thương.

Dẫn tới hắn không thể không từ bỏ kế hoạch, ở dưới phụ thân Lý Thiên Hàn cưỡng chế, bị ép ở đêm cùng ngày liền rời khỏi thành Quảng Lăng.

Mà chỉ mấy ngày sau, Tô Dịch thế mà lại nhảy vọt thành thượng khách của Viên Lạc Hề!

Tin tức này, khiến Lý Mặc Vân cũng thiếu chút nữa điên mất.

Viên Lạc Hề!

Hòn ngọc quý trên tay Viên thị một trong bốn đại đỉnh cấp thế lực quận thành Vân Hà, thân phận của nàng tôn quý, mọi người đang ngồi cộng lại một chỗ, cũng kém một mảng lớn!

Hôm nay là mùng tám tháng hai, Tô Dịch đã tới quận thành Vân Hà... "d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"

Một cái chớp mắt này, ngực Lý Mặc Vân phát nghẹn, trong hoảng hốt giống như nhìn thấy một bóng ma che cả bầu trời đến, tâm thần bỗng dưng sinh ra cảm giác không có thiên lý.

Kẻ này, chẳng lẽ là túc địch của mình đời này sao?

Lý Mặc Vân hít sâu một hơi, kiềm chế bực bội cùng buồn bực trong lòng.

Mà lúc này, Trần Kim Long thân là chủ nhà đã nhịn không được cười to thành tiếng, nói:

"Một kẻ là tàn phế, một kẻ là phế vật mất hết tu vi, thế mà lại si tâm vọng tưởng ở tối nay cùng nhau đến Phong Nguyên trai dùng bữa, bọn hắn chỉ sợ ngay cả cửa lớn cũng chưa thể vào nhỉ?"

Trần Kim Long khinh miệt trêu chọc, dẫn phát mọi người đang ngồi cười vang.

Chỉ có Lý Mặc Vân cười không nổi.

Thượng khách của Viên Lạc Hề, sao có thể ngay cả cửa lớn Phong Nguyên trai cũng không vào được?

Nhưng, hắn cũng lười giải thích cái gì.

Ở cùng lúc hắn thu được phụ thân Lý Thiên Hàn gửi thư, cũng đã tìm hiểu được một sự kiện.

Thanh Hà kiếm phủ nội môn trưởng lão Chu Hoài Thu cùng Nghê Hạo, Nam Ảnh sau khi cùng nhau rời khỏi thành Quảng Lăng, vẫn chưa quay về quận thành Vân Hà.

Thậm chí chưa mang tin tức Tô Dịch khôi phục tu vi, đoạt được hạng nhất thi đấu Long Môn truyền về Thanh Hà kiếm phủ.

Dẫn tới đến bây giờ, cao thấp Thanh Hà kiếm phủ còn chưa có ai biết, Tô Dịch đã sớm không phải phế vật mất hết tu vi kia!

"Đổi là ta, ta cũng sẽ không mang tin tức truyền về, người năm đó bị tông môn vô tình vứt bỏ, một năm sau lại khôi phục tu vi, nếu biết được những thứ này, các đại nhân vật kia của tông môn nên cảm tưởng thế nào?"

"Cái này gọi là nước đổ khó hốt!"
Bình Luận (0)
Comment