Chương 2139: Đài Chuyển Sinh (2)
Chương 2139: Đài Chuyển Sinh (2)
Đôi mắt sáng của Diêm Vương biến ảo, thân thể mềm mại yểu điệu cao ngất ngạo nhân kia cũng có chút phát lạnh.
"Đạo hữu sở dĩ đưa ta đến nơi đây, chẳng lẽ là tính mượn quy tắc chuyển sinh nơi đây, để đối phó ta à?"
Minh vương cười tủm tỉm.
Chỉ là nụ cười lại có chút miễn cưỡng.
Tô Dịch cười khẩy một tiếng,"Nghĩ nhiều rồi, đối phó phân thân của ngươi, còn không cần vận dụng lực lượng bực này."
Vẻ mặt Minh vương hơi cứng lại, khuôn mặt xinh đẹp lúc sáng lúc âm trầm.
Nàng làm sao nghe không ra sự xem nhẹ trong lời Tô Dịch?
Chẳng qua, lòng nàng trong lại nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần Tô Dịch chưa từng rắp tâm hại người, là đủ.
Mà Tô Dịch trực tiếp tới phụ cận một mảng quái thạch phân bố tán loạn, nơi này sương mù tràn ngập, mỗi một khối nham thạch đều hình thù kỳ quái.
Nhưng nếu từ bầu trời quan sát, có thể phát hiện các hòn đá tán loạn kia, bày ra một loại phân bố quỷ dị dạng vòng xoáy.
Mà trung ương vòng xoáy, là một cái hố lõm xuống.
Mắt thấy hành động của Tô Dịch, Minh vương không khỏi tò mò, đang chuẩn bị tới gần.
Tô Dịch đầu cũng không ngẩng lên nói: "Ngươi tốt nhất đứng ở đó đừng nhúc nhích, nếu không, ta không cứu được ngươi."
Minh vương thân thể cứng đờ, vẻ mặt bất động thu chân ngọc nhỏ nhắn vừa bước ra trở về.
Tuy, nàng còn chưa từng cảm giác được khí tức hung hiểm, nhưng bầu không khí yên tĩnh quỷ dị kia trong mảng thiên địa này lại làm lông tóc nàng dựng cả lên.
Lại thêm Tô Dịch từng thuyết "chuyển sinh quy tắc" đáng sợ, khiến Minh vương cũng không dám tự tiện vọng động.
Tô Dịch giương mắt nhìn nhìn bầu trời, sau đó khoanh chân ngồi ở trên một tảng đá bên cạnh một chỗ hố lõm xuống kia, phất tay áo bào một cái.
Hạt Giống Thương Thanh giống như một quầng sáng lấp lánh hiện ra, sau đó bị Tô Dịch cách không đưa cho Minh vương nơi xa.
"Trông giúp ta."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Đôi mắt sáng của Diêm Vương nổi lên một tia giận dữ, kẻ này... Là đang sai sử mình! ?
Nàng lạnh giọng nói: "Đây chính là lực lượng bổn nguyên một phương thế giới, đạo hữu không lo lắng đợi lúc chứng đạo, ta nhân cơ hội mang đi bảo vật này?"
Tô Dịch liên tục phất tay áo bào, Xích Tiêu kiếm, Lôi Tiên Chùy, Phù Đồ Sinh Tử Ấn, Độn Không Toa, Cửu Long Thần Hỏa Đăng, Ngân Diễm Đấu Thiên Giáp... các bảo vật lục tục hiện lên.
"Ngươi có thể thử xem."
Tô Dịch nói xong, đã mang những bảo vật này cách không đưa cho Minh vương,"Còn có những bảo vật này, cũng tạm do ngươi tới bảo quản."
Minh vương: "? ? ?"
Bắt đầu từ khi nào, kẻ này có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, hô đến đuổi đi đối với mình?
Hơn nữa khi nhìn thấy khí định thần nhàn, một bộ dáng ăn chắc mình đó của Tô Dịch, một cảm xúc bực bội nói không nên lời trào lên trong lòng Minh vương.
Nàng cắn chặt hàm răng, hung hăng lườm Tô Dịch một cái, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế sự ngột ngạt trong lòng, thành thành thật thật mang những bảo vật đó thu nạp hết lại.
"Còn có cái này."
Tô Dịch cầm hồ lô thanh ngọc ba tấc cũng ném tới,"Khuyên ngươi tốt nhất đừng ý đồ thúc giục bảo vật này, nếu không, không thể thiếu khổ cho ngươi chịu."
Trong lòng Minh vương càng thêm khó chịu.
Chẳng qua, khi tay ngọc mảnh khảnh của nàng cầm hồ lô thanh ngọc ba tấc kia, trong lòng vẫn khẽ run lên, bảo bối thật thần dị!
Như thần ngọc màu xanh mài thành, trong suốt lấp lánh, tuy không cảm thụ được bất cứ khí tức đặc thù gì, nhưng khi nâng ở trong tay, Minh vương lại có thể cảm nhận được rõ ràng, trong hồ lô kia cất giấu một khí tức mũi nhọn cực kỳ khủng bố, thậm chí khiến nàng sinh ra một uy hiếp trí mạng tới từ bản năng!
"Đây là bội kiếm kiếp trước của tên kia sao, quả nhiên khó lường..."
Minh vương âm thầm cảm khái.
Lúc trước, nàng từng thấy Tô Dịch vận dụng bảo vật này, giết cho Hỏa Nghiêu tràn ngập vết thương, còn không có sức chống đỡ.
Cũng từng nghe được một tiếng kiếm ngân mênh mang mờ mịt đó, khiến trong lòng nàng cũng cảm nhận được áp lực cùng rung động nói không nên lời.
"Cũng không biết uy năng thật sự của bảo vật này, lại phải cường đại bao nhiêu."
Ngay tại lúc Minh vương suy nghĩ như bay, Tô Dịch nơi xa đã lại ném qua một ít vật phẩm tùy thân, có bảo bối trữ vật, có các loại bí phù cùng ngọc giản, không gì không có.
"Đạo hữu, trên người ngươi có bảo vật cùng đan dược độ kiếp cần hay không?"
Minh vương nhịn không được hỏi.
Nàng phát hiện Tô Dịch dường như mang toàn bộ bảo vật trên người lấy hết ra, chưa từng giữ lại một món nào.
"Không cần."
Tô Dịch khẽ lắc đầu.
Minh vương nhíu mày ngài, không cần?
Tu sĩ thiên hạ này lúc chứng đạo thành hoàng, người nào không cần chuẩn bị đầy đủ đan dược cùng bảo vật phòng ngự?
Một ít đạo thống đỉnh cấp, sẽ càng xuất động một đám lão quái vật hộ pháp cho người độ kiếp!
Nhưng Tô Dịch lại làm ngược lại, mang tất cả vật ngoài thân vứt hết đi!
Cái này không thể nghi ngờ rất khác thường.
Tô Dịch đã bắt đầu hành động.
Hắn ngồi xếp bằng trên tảng đá, bàn tay nặn ra một thủ ấn kỳ dị phức tạp, nhấn một cái ở trên không.
Ông!
Trong hào quang dâng trào, Tô Dịch hai tay mười ngón phun ra những dòng máu tươi, dây dưa phác họa lẫn nhau, như vết mực đan xen ngang dọc dưới đầu bút lông.
Trong chớp mắt mà thôi, một hình vẽ thần bí máu tươi phác họa thành hiện ra.
Một màn này, nhất thời hấp dẫn Minh vương chú ý.
Còn không đợi nàng thấy rõ huyền cơ của một hình vẽ máu tươi kia, cả tòa Tiên Hồ sơn chợt kịch liệt run lên, sau đó trong thân núi vang lên một đợt tiếng nổ vang.