Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 217 - Chương 217: Ta Tự Châm Rượu Chậm Đợi Ân Cừu (1)

Chương 217: Ta tự châm rượu chậm đợi ân cừu (1) Chương 217: Ta tự châm rượu chậm đợi ân cừu (1)

"Tô Dịch, chúng ta cùng ngươi không oán không thù, vì sao phải đối đãi chúng ta như vậy?"

Một nữ tử kiều diễm run giọng nói.

Nàng lúc trước còn cười lạnh châm chọc, nói nơi đây là Phong Nguyên trai, cho dù Tô Dịch ôm được cái đùi lớn, cũng không dám ở đây gây chuyện.

Nhưng bây giờ, đã bị dọa đến vỡ mật, ánh mắt tràn ngập kinh hoảng.

"Không oán không thù?"

Tô Dịch lạnh nhạt nói: "Vẽ đường cho hươu chạy thì không cần trả giá đắt?"

Trần Phong kiếm trong tay hắn giơ lên, sống kiếm như roi sắt, hung hăng quật ở trên mặt nữ tử.

Phành!

Xương gò má nữ tử vỡ vụn, răng bay xuống, ở trong tiếng kêu gào thê thảm đau khổ, hung hăng ngã ở cách đó không xa, mặt đầy máu, vậy mà đau không bò dậy nổi.

Hoàng Càn Tuấn cách đó không xa không khỏi hít vào khí lạnh, Tô ca đủ ác! Ngay cả đối đãi nữ tử xinh đẹp cũng không hề thương tiếc!

"Tô Dịch, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

Trần Kim Long quỳ ở trên mặt đất rống giận, trên mặt đầy phẫn nộ cùng oán độc.

Lại nhìn đám người Diêm Thành Dung, Niên Vân Kiều, cũng không ai không phẫn hận muốn điên.

Sơn Hà điện to như vậy, mùi máu tanh bắt đầu tràn ngập, áp lực làm người ta sắp không thở nổi.

Toàn bộ ánh mắt đều đồng loạt ngưng tụ ở trên thân một mình Tô Dịch.

Thiếu niên áo bào xanh như ngọc, xách kiếm mà đứng.

Lạnh nhạt như thần.

"Phong sư đệ, có cái gì muốn nói với Niên Vân Kiều không?"

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Phong Hiểu Phong.

"Ta..."

Phong Hiểu Phong giờ phút này trong lòng rất kích động, hai tay gắt gao đặt ở trên tay vịn xe lăn.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Niên Vân Kiều quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt có thống hận, cũng có khoái ý nói không nên lời.

Từ khi hai chân phế bỏ, cũng tương đương phế bỏ tu vi của hắn, làm hắn không có lúc nào là không sống ở trong đau khổ, trong lòng một mảng âm u.

Nếu không phải vì chiếu cố muội muội, hắn thậm chí đã sớm phí hoài bản thân mình.

Mà lúc này, khi nhìn thấy kẻ thù trong lòng hận nhất quỳ xuống ở đó, hắn sao có thể không kích động? Không thoải mái?

Nhưng cuối cùng ——

Hắn cay đắng nói: "Tô Dịch sư huynh, nơi này là quận thành Vân Hà, ngươi giết hắn, sẽ chỉ mang đến mối họa ngập trời cho bản thân, ta không muốn bởi vì ta, mà khiến ngươi lâm vào vạn kiếp bất phục."

Hoàng Càn Tuấn không khỏi động dung.

Lại thấy Niên Vân Kiều khàn giọng cười nói: "Ha ha, Phong Hiểu Phong ngươi cũng thông minh, nhưng, chuyện này tuyệt đối sẽ không cứ thế là xong!"

Hắn ngẩng phắt đầu lên, hung tợn nhìn chằm chằm Tô Dịch, kêu lên: "Có chim ngươi ngay tại Phong Nguyên trai này giết ta! Đến đi! Đến đi ——!"

Hắn một bộ dáng khiêu khích hung tợn.

Phốc!

Một đoạn lưỡi kiếm đâm vào cổ họng hắn, máu phụt ra, bắn vào trên bức tường trắng như tuyết, đỏ tươi mà chói mắt.

Niên Vân Kiều trợn mắt tròn xoe, như không dám tin, Tô Dịch thế mà thật sự dám động thủ...

Sau đó, cổ hắn hơi nghiêng, cả thân thể ầm ầm ngã xuống đất.

"Ngươi... Ngươi thế mà thật dám giết người..."

Trần Kim Long thất thanh nói.

Người khác cũng bị dọa giật mình, lông tóc dựng cả lên.

Niên Vân Kiều, con trai tộc trưởng Niên thị nhất tộc quận thành Vân Hà, cứ như vậy chết rồi?

Cần biết, đây chính là Phong Nguyên trai!

Tô Dịch hắn lại dám cầm kiếm giết người! !

"Các ngươi cũng thấy rồi, là tự hắn muốn chết."

Tô Dịch lạnh nhạt nói.

Mọi người: "..."

Phong Hiểu Phong vừa lo lắng vừa cảm động, hốc mắt cũng đỏ lên, hắn làm sao không biết, Tô Dịch đây là không để ý tất cả cũng muốn báo thù cho mình?

"Phong sư đệ, ngươi tính xử trí ả như thế nào?"

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Dư Thiến.

Bị ánh mắt Tô Dịch nhìn chằm chằm, Dư Thiến giống như bị sét đánh, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, 'bịch' một tiếng quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ nói: "Tô Dịch sư huynh, ta là bị ép, lúc trước Niên Vân Kiều nói ta nếu không theo hắn, hắn sẽ giết ta, ta... Ta cũng không có cách nào cả!"

Tô Dịch ánh mắt lạnh nhạt, không chút dao động.

Hắn làm sao không rõ, Dư Thiến lúc trước là vì đu bám Niên Vân Kiều, mới không chút do dự phản bội Phong Hiểu Phong?

Nhưng bây giờ, nữ nhân này lại miêu tả bản thân thành bị ép, buồn cười cỡ nào.

Chỉ thấy vẻ mặt Phong Hiểu Phong lúc sáng lúc tối, hồi lâu sau mới nghiến răng nói: "Tô Dịch sư huynh, ta cùng ả vốn đã không có quan hệ nữa, ta cũng không thèm đi so đo cùng một tiện nhân nịnh nọt như vậy!"

"Đúng đúng đúng, ta chính là tiện nhân, van cầu ngươi, tha ta một mạng đi."

Dư Thiến khóc lóc cầu xin.

"Cút qua một bên."

Tô Dịch nhấc chân đá ra.

Phành!

Cả người Dư Thiến bay ngược đi, nàng đau tới mức hít sâu vào, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mặt may mắn sống sót sau tai nạn.

Mà khi phát hiện ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía mình, Diêm Thành Dung quỳ ở trên mặt đất cứng đờ cả người, sau đó liên tục tát vào mặt mình, trong miệng kêu rên: "Tô Dịch sư huynh, ta sai rồi, ta sai rồi!"

Thân phận Niên Vân Kiều so với hắn còn tôn quý hơn một bậc, lại cũng bị một kiếm giết chết, thế này bảo hắn làm sao không sợ?

"Biết ta lần này quay về quận thành Vân Hà là muốn làm gì không?"

Tô Dịch hỏi.

Diêm Thành Dung ngơ ngẩn lắc đầu.

Phốc!

Một mảng kiếm quang hiện lên, cổ họng Diêm Thành Dung bị chặt đứt, cả người vẹo đi mềm nhũn ngã xuống đất.

"Báo thù."

Trong miệng Tô Dịch lúc này mới hô khẽ ra hai chữ.

Trong phút chốc, bọn Trần Kim Long đều như rơi vào hố băng, mất vía.

Báo thù!

Vẻn vẹn hai chữ, làm bọn họ nhớ tới năm đó lúc ở Thanh Hà kiếm phủ, từng sinh ra ân oán với Tô Dịch.
Bình Luận (0)
Comment