Chương 2171: Tinh Hà thần giáo (1)
Chương 2171: Tinh Hà thần giáo (1)
Chí bảo này truyền thừa từ Đả Canh Nhân nhất mạch, mà Đả Canh Nhân nhất mạch cùng người gác đêm nhất mạch, vốn là hai lực lượng thần bí nhất âm tào địa phủ thời kỳ tuyên cổ.
Lần này đến Táng Đạo Minh Thổ, Lôi Tiên Chùy quả thực không thể không có công, phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.
"Đi, chúng ta tạm thời đi Diêm La điện nghỉ một phen."
Tô Dịch dẫn theo mọi người lao về phía đỉnh ngọn núi khổng lồ.
Đến gần, mọi người mới nhìn rõ, Vạn Lưu sơn thế núi nguy nga hùng tuấn, bao trùm ở trong lực lượng quy tắc vô hình, cho người ta thần vận không thể lay động.
Mà ở đỉnh núi, một tòa cung điện cổ xưa sừng sững, quả thực như nơi ở của các vị thần, cực kỳ to lớn trang nghiêm.
Vô số năm tháng trôi qua, quanh tòa thần điện này, đã tràn đầy dấu vết năm tháng loang lổ, đàn tràng trước thần điện đã sụp đổ thành phế tích.
Khi đến chỗ này, mọi người theo bản năng giương mắt nhìn về phía trên đại điện.
Nơi đó dùng minh văn cổ xưa tuyên khắc ba chữ to Diêm La điện!
Hai bên dại điện, ngồi hai bức tượng đá thần thú vốn ngồi xổm, nhưng đều đã đổ sụp vỡ vụn, thể hiện hết sự hoang vu hiu quạnh.
Cửa đồng xanh của đại điện cao khoảng mười tám trượng đóng chặt, trên cửa vẽ các hình ảnh trấn áp nhất phương địa ngục của Thập Điện Diêm La.
Tuy hình ảnh đều đã ở dưới năm tháng ăn mòn điêu linh tàn phá, nhưng vẫn như cũ có thể làm người ta phân biệt ra bóng dáng Sở Giang Vương, Thái Sơn Vương, Tần Quảng Vương, Địa Tạng Vương bọn mười vị Diêm La vương.
"Thời tuyên cổ, mỗi một điện Diêm La vương này, đều cai quản một pháp tắc chí cao trong U Minh, đạo hạnh sâu không lường được. Lúc trước, bọn họ cùng kẻ nắm giữ lục đạo ti ở dưới U Minh đế quân dẫn dắt, cùng nhau liên thủ đối phó ta, khiến ta bị thương nghiêm trọng, thần hồn thiếu chút nữa tan vỡ hủy diệt, cuối cùng bị trấn áp ở chỗ sâu trong thành Uổng Tử."
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Minh vương có chút phức tạp,"Đáng tiếc thời gian thấm thoát thoi đưa, tới bây giờ, các đối thủ năm đó đều sớm đã tiêu tán khỏi thế gian..."
Ánh mắt Dạ Lạc khác thường.
Tâm tình ông lão nho bào dâng trào.
"Ngươi lúc trước tuy bị trấn áp, nhưng chung quy còn sống, so sánh, nên may mắn mới đúng."
Tô Dịch lạnh nhạt nói.
Minh vương khẽ nhíu mày, nhưng chưa phản bác.
Tô Dịch thì đã đi lên, bàn tay ấn nhẹ.
Cánh cửa đồng xanh cao chừng mười tám trượng kia từ từ mở ra.
Chỉ là, khi nhìn thấy cảnh tượng trong đại điện, đám người Tô Dịch đều không khỏi ngẩn ra.
Chỉ thấy trong cung điện to lớn mở rộng trống trơn, trên tường bốn phía được khảm những ngọn đèn chong.
Mà ở trung ương đại điện, thì đốt một đống lửa trại.
Một nam tử mặc áo dài màu xanh ngọc, đầu đội tinh quan, đang ngồi trên chiếu, trong tay nắm một thanh đạo kiếm, trên thân đạo kiếm xiên một cái cánh thịt nướng khô vàng chảy mỡ.
Từng đợt mùi thịt mê người tràn ngập ở trong đại điện trống trải này.
Hình ảnh như vậy hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
Nơi này là chỗ sâu trong di tích Táng Thần, vạn cổ tới nay bị tu sĩ thế gian coi là cấm khu, mà Diêm La điện phía trên Vạn Lưu sơn này, càng là hành cung thời tuyên cổ do Thập Điện Diêm La lập ra!
Nhưng ai có thể tưởng tượng, giờ này khắc này, lại có người ở trong Diêm La điện đốt lửa trại, thích ý nướng đồ?
"Sư tôn, kẻ này không thích hợp."
Đôi mắt Dạ Lạc lóe lên, sâu sắc phát hiện, nam tử áo lam đội mũ này không giống tầm thường, khí tức trên người mờ mịt bình thản, lại cho người ta cảm giác cực độ nguy hiểm.
Mà khi Minh vương nhìn thấy tinh quan trên đỉnh đầu nam tử áo lam, thì ý thức được cái gì, một đôi mắt sáng quyến rũ chợt co rút lại.
Tinh quan đó như bạch ngọc mài thành, ở giữa tới gần chỗ cái trán tuyên khắc một bức đồ đằng dạng hoa sen, hiện ra màu chàm, trông rất sống động.
Nếu nhìn kỹ, trong đồ đằng hoa sen to chỉ khoảng ba tấc, thần quang tràn ngập bốc hơi, giống như bao quát vô tận tinh không, rất nhiều thế giới!
Tinh Vân Liên Quan (vương miện hoa sen tinh vân)!
Khi nhận ra một điểm này, trong lòng Minh vương chấn động, nhân vật tông môn thần bí này, sao có thể cũng vượt qua tinh không vô ngần, tới nơi U Minh Khổ Hải này?
"Đạo hữu, người này lai lịch đặc thù, cực đoan nguy hiểm, chúng ta vẫn là mau chóng rời khỏi thì tốt hơn."
Minh vương nhanh chóng truyền âm.
Tô Dịch lại không nói, ánh mắt hắn nhìn về phía cái cánh xiên nướng trên thân đạo kiếm trong tay nam tử áo lam kia, sắc mặt từng chút một trở nên lạnh lẽo.
Hắn phát hiện không ổn, lão gà trống tựa như đã bị nam tử áo lam này giết chết, ngay cả đạo thể gã để lại, tựa như cũng đã thành thức ăn trong miệng tên kia!
Ở U Minh giới, người đời đều xưng "lão gà trống" là Đào Đô Sơn Quân.
Lại hiếm có ai biết, bản thể của Đào Đô Sơn Quân, chính là một con Thuần Dương Huyền Trĩ, trời sinh nắm giữ Mão Nhật chân ý.
Lúc này, thịt nướng trong tay nam tử áo lam trong đại điện, rõ ràng là một đoạn cánh vỡ vụn, dâng trào những tia khí tức Mão Nhật chân ý còn chưa tiêu tán!
Lúc trước thu thập Hỏa Nghiêu, Tô Dịch đã biết, lão gà trống ở lúc vừa đến Táng Đạo Minh Thổ không lâu, liền tiến vào trong di tích Táng Thần này, đến nay chưa về.
Mà bây giờ, lại nhìn thấy một màn như vậy, điều này làm Tô Dịch lập tức phán đoán ra, lão gà trống rất có thể đã gặp nạn rồi!
"Ngươi nhận ra thân phận người này?"
Tô Dịch truyền âm hỏi.