Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2197 - Chương 2197: Thân Phận Của Quan Chủ (2)

Chương 2197: Thân phận của quan chủ (2) Chương 2197: Thân phận của quan chủ (2)

Nam tử đội nón tỏ ra rất thất thố, lẩm bẩm: "Như vậy, không quá trăm năm thời gian, ta liền có thể trở lại tinh không, tái hiện huy hoàng ngày xưa! !"

Tô Dịch cùng Minh vương đồng loạt nhíu mày.

"Không có tiền đồ."

Quan chủ nói: "Vậy ta không ngại nói cho ngươi, trong vòng trăm năm, ta tự sẽ trở về tinh không."

Vẻ mặt nam tử đội nón đọng lại, sự kích động trên khuôn mặt không cánh mà bay,"Cổ Đổng Thương nói ngươi đời này kiếp này sẽ không trở về nữa, chẳng lẽ là giả?"

Quan chủ nói: "Ngươi đoán?"

Ngực nam tử đội nón khó chịu một phen, sau đó cười lạnh nói: "Một đạo lực lượng ý chí sắp suy kiệt, còn dám dọa ta, quan chủ... Ngươi không khỏi cũng quá xem thường người ta rồi!"

"Cho dù lực lượng suy kiệt, chém phân thân này của ngươi cũng dễ như trở bàn tay."

Thanh âm lạnh nhạt của quan chủ còn đang quanh quẩn, Nhân Gian kiếm chợt nổ vang một tiếng.

Phành! !

Trong nháy mắt, trên mặt nam tử đội nón đã trúng một đòn, khuôn mặt vốn khôi phục như lúc ban đầu, nhất thời một lần nữa sụp xuống, máu thịt be bét, bóng người cũng theo đó bay ngược ra ngoài.

Lại đánh mặt! ! !

Mùi vị làm nhục quen thuộc này, kích thích nam tử đội nón gần như điên cuồng.

"Đến, giết ta!"

Nam tử đội nón như hoàn toàn bất chấp mọi giá, bóng người nở rộ ánh sao lửa thần ngập trời, thế mà chủ động lao tới chém giết Nhân Gian kiếm.

Phành! !

Nhưng ngay sau đó, đầu hắn đau đớn, gò má lại bị tát một cái, thân thể ở trên hư không xoay tròn vài vòng, mới 'phốc' một tiếng ngã xuống đất.

Gò má kia đã máu thịt be bét, răng cũng rụng mấy cái.

"Khinh người quá đáng! !"

Nam tử đội nón tức giận, lớn tiếng rít thật dài.

Chỉ là răng hắn rụng, môi sưng đỏ chảy máu, lời nói cũng trở nên hàm hồ, không có uy thế, ngược lại chọc người ta bật cười.

"Ngươi muốn một cái thống khoái, ta lại cứ không cho ngươi thống khoái."

Quan chủ thản nhiên mở miệng.

Nhân Gian kiếm lại lần nữa tấn công.

Phành! !

Đầu nam tử đội nón cũng thiếu chút nữa vỡ vụn, hoàn toàn biến dạng, sỉ nhục cùng đau khổ mãnh liệt, khiến toàn thân hắn run rẩy hẳn lên.

Mắt thấy Nhân Gian kiếm một lần nữa quật tới, nam tử đội nón giận dữ quát to: "Ngày khác lúc thoát vây, ta nhất định hoàn trả gấp trăm lần!"

Nói xong, ở dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của Tô Dịch cùng Minh vương, quanh thân nam tử đội nón bùng nổ ánh sao lửa thần, trong nháy mắt, thân thể hắn liền hóa thành tro tàn tiêu tán hết.

Thế mà lại tự sát! !

"Kẻ này nổi hung, thế mà dám thiêu đốt cả chính mình..."

Minh vương lẩm bẩm, trợn mắt cứng lưỡi.

Cái này không thể nghi ngờ tỏ ra rất buồn cười.

Nhưng trong lòng Tô Dịch lại rùng mình một phen.

Nam tử đội nón này quả thực đủ tàn nhẫn, mà loại nhân vật này, thường thường cũng đáng sợ nhất.

"Nếu đổi là bản tôn lão già kia, không chắc dám làm như thế."

Trong Nhân Gian kiếm vang lên tiếng của quan chủ.

Nam tử đội nón chỉ là một phân thân!

Điều này làm Tô Dịch càng thêm ý thức được nam tử đội nón kia đáng sợ.

Chẳng qua, theo phân thân của nam tử đội nón chết đi, trong lòng Tô Dịch cuối cùng thoải mái hơn rất nhiều.

"Vị cô nương này, tạm thời ủy khuất ngươi một lát, ta muốn cùng... Ô, Tô Huyền Quân này nói chuyện riêng một chút."

Trong Nhân Gian kiếm truyền ra tiếng của quan chủ.

Sau đó, một luồng bóng kiếm hiện ra, hóa thành màn hào quang, nhất thời che chắn lục thức Minh vương, tầm nhìn cùng thần thức như bị hoàn toàn ngăn cách, không cảm giác được bất cứ động tĩnh nào nữa.

Mà cùng lúc đó, thân kiếm Nhân Gian kiếm như chữ thập sáng lên, đột nhiên ở trên không chuôi kiếm hiện ra một bóng người tuấn bạt như hư ảo.

Đó là một nam tử đầu đội mũ đen*, mặc trường bào màu trắng.

* nguyên văn 'huyền quan', độc giả có thể tìm kiếm mũ Gia Cát Lượng để dễ hình dung

Hắn bộ dạng như thanh niên, tuấn dật thoát tục, một đôi mắt sáng như nhật nguyệt, tùy ý đứng ở nơi đó, bóng người gầy của hắn như có thể chống đỡ thiên địa, trấn áp tinh không chu hư!

Đó là một loại thần vận vô cùng siêu nhiên, như nhảy ra khỏi lồng giam chư thiên đại đạo, khoáng đạt trên đời, tiêu dao tự tại.

Bóng người hắn tuy mơ hồ hư ảo, nhưng chỉ với phong thái như vậy, đã vững vàng áp chế nam tử đội nón một bậc!

Chẳng qua, khi nhìn thấy nam tử huyền quan trường bào này, Tô Dịch lại không hiểu sao có một loại cảm giác quen thuộc, giống như từng thấy ở nơi nào, lại không nhớ ra được.

Lại liên tưởng đến một sợi xích thần kia dị động trên Cửu Ngục kiếm trong thức hải, Tô Dịch càng thêm cảm giác, quan chủ Nhân Gian quan này, rất có thể rất có sâu xa với Cửu Ngục kiếm!

"Đa tạ các hạ ra tay giúp đỡ."

Tô Dịch ổn định tâm thần, lên tiếng cảm tạ.

"Các hạ?"

Bóng người hư ảo của quan chủ dao động một phen, bên môi nổi lên một chút ý cười cổ quái,"Lúc trước người đánh cá kia tự mình giết phân thân của mình, mà bây giờ, chính ta thế mà cảm kích bản thân ta ra tay giúp đỡ, ha ha, thực sự thú vị."

Nói xong, hắn nhịn không được nữa cười lên.

Tô Dịch ngẩn ra, sau đó con ngươi chợt mở rộng.

Cho dù tâm cảnh hắn sớm đã rèn luyện kiên cố ngưng tụ như sắt, giờ phút này cũng như bị sét đánh, tâm hồ nhấc lên sóng triều ngập trời, cả người cũng có chút hoảng hốt.

Giờ khắc này, hắn nhớ tới sau khi độ kiếp chứng đạo Huyền Chiếu cảnh, một sợi xích thần kia phong ấn đạo nghiệp kiếp trước của mình trên Cửu Ngục kiếm.

Cũng nhớ lại lúc ấy mình từng lớn mật phỏng đoán, hoài nghi trên tám sợi xích thần khác, đều tự phong ấn một loại đạo nghiệp kiếp trước thuộc về mình.
Bình Luận (0)
Comment