Chương 2212: Không đầu không cuối sinh tử luân chuyển (2)
Chương 2212: Không đầu không cuối sinh tử luân chuyển (2)
Mà tiếng của hắn còn đang quanh quẩn, bóng dáng con tằm vàng kia đã hoàn toàn bị lực lượng hỗn độn khủng bố bao phủ.
Nơi đó kịch liệt chấn động, lực lượng quy tắc sôi trào, trực tiếp giống như thiêu đốt.
Tô Dịch sớm đã cõng Sĩ Quan lão quỷ né tránh xa xa.
Hơn nữa, tay trái hắn nâng hờ, chống đỡ lên một quang ảnh u ám tròn trịa, khi lực lượng hỗn độn như cuồng bạo kia càn quét tới, sẽ bị một quầng sáng tròn trịa kia triệt tiêu hóa giải.
Nhìn kỹ, một quầng sáng tròn trịa kia rõ ràng đến từ một tấm ngọc điệp trắng như tuyết Tô Dịch giơ trong tay, giống như một trang sách, khuyết một góc.
Chính là U Minh Lục!
Bảo vật này chảy xuôi lực lượng dao động huyền diệu thần bí, như Định Hải Châu, mặc cho lực lượng hỗn độn phụ cận cuồng bạo khủng bố như thế nào, khu vực bị quang ảnh của nó bao trùm, là một mảng gió êm sóng lặng.
Tô Dịch cùng Sĩ Quan lão quỷ được che chở trong đó, tự nhiên cũng hữu kinh vô hiểm.
Ầm ầm!
Lực lượng hỗn độn đang kích động, như dòng lũ dung nham tức giận.
Từng màn đó, khiến thể xác và tinh thần Sĩ Quan lão quỷ đều run rẩy.
Quá đáng sợ rồi!
Lão dám tin tưởng, cho dù là Tô Huyền Quân kiếp trước lúc đỉnh phong nhất, chỉ dựa vào tu vi bản thân mà nói, cũng nhất định không ngăn được lực lượng bực này nghiền áp, sẽ nháy mắt tan xương nát thịt, hồn phi phách tán!
Dù sao, đây là lực lượng U Minh bổn nguyên, mà nay bị hoàn toàn chọc giận, lực lượng cỡ đó, như chu thiên quy tắc cả U Minh giới đang ra tay!
Tô Dịch cũng hít khí lạnh không thôi.
Kiếp trước hắn từng tới nơi đây, nhưng cũng thật cẩn thận, không dám làm bừa.
Mà lúc này, khi thấy cảnh tượng U Minh bổn nguyên này lúc bạo động, làm hắn cũng cảm thấy áp lực đập vào mặt tới cảm giác hít thở không thông.
May mắn, lần này có U Minh Lục!
Khi đến U Minh bổn nguyên này, Tô Dịch liền phát hiện, khí tức của U Minh Lục đột nhiên trở nên hoạt bát, tỏa ra từng đợt lực lượng dao động kỳ dị, như đang cộng hưởng với U Minh bổn nguyên.
Điều này làm Tô Dịch phán đoán ra, lời đồn hẳn là không có giả, U Minh Lục này rất có thể chính là một món tiên thiên thần vật theo U Minh bổn nguyên cùng nhau sinh ra.
Nếu không, tuyệt đối không có biến hóa kỳ diệu như vậy.
Vì thế, lúc trước Tô Dịch mới sẽ quyết định ra tay, đi chém con tằm vàng kia, không lo lắng bị lực lượng Luân Hồi Vạn Giới Thụ ảnh hưởng.
Mà nay, khi nhìn thấy U Minh Lục phát uy, triệt tiêu lực lượng cuồng bạo hỗn độn kia thổi quét, Tô Dịch cũng càng thêm tin tưởng phỏng đoán lúc ban đầu của mình.
"Lúc trước gã kia nói, hắn tên Thanh Tiêu, về sau sẽ tới tìm chúng ta báo thù, thế này cũng thật có chút phiền phức rồi."
Sĩ Quan lão quỷ đột nhiên lên tiếng.
Lão biết rõ, một kẻ có thể cách nhau vô tận thời không, hiện bóng người lên ở trên một cái lá cây của Luân Hồi Vạn Giới Thụ, tất nhiên có lai lịch cực kỳ khủng bố!
"Ta trái lại ước gì hắn đến."
Trên mặt Tô Dịch hiện lên một mảng sát khí,"Không oán không thù, trực tiếp xuống thủ hiểm độc, giống loại nhân vật này, tự nhiên phải giết cho thống khoái!"
"Cũng đúng nha, hắn có lẽ cường đại, nhưng lực lượng của Tô lão quái ngươi tựa như trời sinh khắc chế hắn."
Sĩ Quan lão quỷ nói: "Về sau hắn nếu đến đây, sợ là căn bản không qua được một cửa ải đó của ngươi."
Đang nói chuyện với nhau, lực lượng hỗn độn vốn cuồng bạo rung chuyển đã dần dần bình tĩnh trở lại, Luân Hồi Vạn Giới Thụ không lay động nữa.
Dải đất hỗn độn này, cũng theo đó khôi phục yên tĩnh lúc ban đầu.
Tô Dịch và Sĩ Quan lão quỷ đồng loạt nhìn lại.
"Chưa chết! ?"
Sĩ Quan lão quỷ giật mình.
Tô Dịch cũng nhíu mày, động dung không thôi.
Chỉ thấy trên một cái lá cây đó, tằm vàng vốn dài cả thước, đã biến thành to bằng ngón út, thân thể ánh vàng rực rỡ đã ảm đạm, xuất hiện rất nhiều vết máu nhỏ như lông trâu, vết thương chồng chất.
Cái lá cây kia chỗ tằm vàng cũng đã tàn phá, giống như mất đi sinh cơ, cháy xém ố vàng, gân lá nứt ra.
Nhưng mặc kệ như thế nào, con tằm vàng thần dị này chung quy còn sống!
Thế này bảo ai không rung động?
"Thừa dịp nó bệnh, lấy mạng nó! Tô lão quái, mau ra tay diệt thứ quỷ này!"
Sĩ Quan lão quỷ đằng đằng sát khí.
Lão dự cảm được, nếu để con tằm vàng này khôi phục lại, rất có thể sẽ trở thành một phiền toái cực lớn.
Tô Dịch cũng ý thức được một điểm này, lao thẳng về phía trước.
"Các ngươi không giết nổi ta."
Ngay lúc này, thân thể tằm vàng kia khẽ run lên, mở mắt ra, phát ra một thanh âm suy yếu, lạnh lùng như băng.
Ánh mắt nó trong suốt không có tạp chất, như con suối sâu thẳm, khi lạnh lùng nhìn qua, khiến trong lòng Sĩ Quan lão quỷ không hiểu sao rung động.
Tô Dịch nheo đôi mắt, bỗng nhiên trực tiếp ra tay.
Keng!
Tam Thốn Thiên Tâm ngâm nga, một đạo kiếm khí vô song giơ lên, chém qua.
Dọc theo đường đi, lực lượng hỗn độn như không có tác dụng, bị kiếm khí dễ dàng vạch ra từng vết cắt, căn bản không thể ngăn cản.
Khi thấy một màn như vậy, tằm vàng như bị chọc giận, thân thể dâng lên một mảng hào quang vàng óng.
Nhưng nó chung quy bị thương quá nặng, hào quang vàng óng kia vừa vặn ngăn cản một lát, liền ầm ầm tán loạn, bị kiếm khí của Tô Dịch chém lên trên thân.
Ầm!
Kiếm khí bắn tung tóe, hào quang dập dờn.
Một vết nứt xuất hiện ở ngoài thân tằm vàng, thiếu chút nữa bị chém thành hai đoạn!