Chương 223: Dư âm gợn sóng (1)
Chương 223: Dư âm gợn sóng (1)
Chu Tri Ly gật gật đầu, nói với Thúy Vân phu nhân: "Ngươi nhớ chưa, đêm nay giết chết hai người này, là Mục Chung Đình Mục đại nhân, về phần lý do, ngươi tự bịa ra một cái là được."
Trong lòng Thúy Vân phu nhân chấn động, liên tục gật đầu.
Mắt thấy Mục Chung Đình đại nhân vật bực này, cũng chỉ có thể đối với Chu Tri Ly nói gì nghe nấy, nàng sao có thể không rõ thân phận Chu Tri Ly khủng bố cỡ nào?
Lại nghĩ đến thái độ khi Chu Tri Ly đối đãi Tô Dịch, Thúy Vân phu nhân chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy đều là cay đắng không tan ra.
"Về phần những người này..."
Ánh mắt Chu Tri Ly nhìn về phía bọn Trần Kim Long.
Trương Đà vẻ mặt lành lạnh đề nghị: "Dứt khoát giết hết, người biết chuyện này càng ít càng tốt, cũng ổn thỏa nhất."
Bọn Trần Kim Long sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi, vội vàng kêu rên cầu xin tha thứ.
"Lạm sát kẻ vô tội cũng không tốt."
Chu Tri Ly nghĩ nghĩ, cười mỉm nói: "Mang thân phận bọn họ đều ghi hết lại, hỏi rõ tình huống tông thân tộc hữu của bọn họ, nếu tin tức để lộ, mặc kệ là ai tiết lộ, mang bọn họ cùng tông tộc sau lưng diệt hết là được."
Hình phạt tội liên đới!
Thế này không thể nghi ngờ càng thêm lạnh lùng tàn khốc cùng thiết huyết, mơ hồ đã có một chút tâm tính vô tình của đế vương.
Nhưng ít nhất cũng coi như cho bọn Trần Kim Long một cái cơ hội sống sót.
Nói xong những thứ này, Chu Tri Ly liền đứng dậy cùng nhau rời đi với Mục Chung Đình.
Chuyện còn lại, hoàn toàn giao cho bọn Trương Đà đến xử lý.
Mà lúc này, Thúy Vân phu nhân cũng không biết nên may mắn, hay nên uể oải, tâm tính vô cùng phức tạp.
Hãn Hải điện.
"Sự việc đã giải quyết?"
Thanh Khâm đang dựa vào lan can trông về phía xa xoay người, nhìn về phía Chu Tri Ly cùng Mục Chung Đình đi vào.
"Giải quyết rồi."
Chu Tri Ly khẽ thở dài,"Đáng tiếc, chuyện này quá nhỏ, xa không thể khiến ta phát huy năng lực, nếu không, không chừng Tô Dịch sẽ bị sự chân thành của ta đánh động, cuối cùng cho ta sử dụng."
Thanh Khâm cười nhạo nói: "Ngươi mặc dù không đi, hắn nhân vật cỡ đó cũng tự có phương pháp giải quyết. Ta cũng hoài nghi, ngươi vừa rồi đi hỗ trợ, đối với hắn mà nói có lẽ chính là vẽ rắn thêm chân."
Chu Tri Ly cười khổ nói: "Sư thúc, đừng đả kích ta như vậy được không?"
"Ta chỉ là muốn nghiêm túc nhắc nhở ngươi một lần nữa, Tô Dịch loại người này, là sẽ không để ý những quyền bính kia trong tay ngươi. Hắn theo đuổi hẳn là giống với ta, là vô thượng tu hành chi đạo, là con đường trường sinh vĩnh tồn thật sự."
Thanh Khâm nhớ lại từng chi tiết tiếp xúc với Tô Dịch, ánh mắt cũng có chút mơ hồ.
"Trường sinh vĩnh tồn? Cảnh giới đại đạo bực này thật sự tồn tại sao?"
Mục Chung Đình nhịn không được hỏi.
Thanh Khâm không cần nghĩ ngợi nói: "Tồn tại!"
Sau đó, nàng lắc lắc đầu, xoay người quan sát cảnh đêm ngoài cửa sổ, than khẽ: "Đáng tiếc, ở trong lịch sử Đại Chu xưa nay đến nay, chỉ có nhân vật thần tiên trên lục địa, lại chưa xuất hiện một tồn tại thật sự có thể ngao du trên bầu trời, có lẽ... Đó mới là tiên nhân thật sự nhỉ?"
Mục Chung Đình không khỏi hơi hướng tới.
Lục địa thần tiên lão biết, nhưng tiên nhân trên trời lại là phong thái cỡ nào?
Ai cũng không biết!
Ngay lúc này, trong ánh mắt Thanh Khâm, thấy được đoàn người Tô Dịch từ Phong Nguyên trai đi ra.
"Phong thái kẻ này, trái lại giống như trích tiên, chỉ là quá ngạo rồi."
Nhìn chằm chằm bóng người cao gầy cô đơn kia của Tô Dịch, Thanh Khâm âm thầm lẩm bẩm một tiếng. ...
Ngõ Dương Liễu.
Trong đình viện cũ nát bùn đất đắp lên.
Tô Dịch cùng Phong Hiểu Phong ngồi trước bậc đá, hai người đều cầm một bầu rượu, vừa nói chuyện phiếm, vừa uống với nhau.
Phong Hiểu Nhiên thì ngồi cách đó không xa, cầm một đoạn cỏ xanh chơi đùa dế mèn trên mặt đất.
A Phi đã được đưa về nhà.
Hoàng Càn Tuấn thì nhân lúc trời tối đi trong thành mua nhà rồi.
"Tô Dịch sư huynh, ngươi thật sự không giống với trước kia nữa."
Phong Hiểu Phong cảm thán.
Cho dù là lúc này, nhớ tới đao quang kiếm ảnh xảy ra ở trong Phong Nguyên trai, trong lòng hắn cũng rất khó bình tĩnh.
Mạnh như Trần Kim Long, cũng chỉ có thể quỳ xuống đất cúi đầu.
Thân phận hiển hách như Niên Vân Kiều, Diêm Thành Dung, nói giết là giết.
Cho dù là Thúy Vân phu nhân cùng Lê lão ở phía trước, Tô Dịch cũng nói nói cười cười, đàm tiếu tự nhiên!
Nếu những thứ này, miễn cưỡng xem như uy thế một khối Tử Thụy Tín Phù kia mang đến.
Như vậy khi đoàn người Chu Tri Ly lục tục đến, mới làm Phong Hiểu Phong thật sự ý thức được, vị Tô sư huynh này của mình, đã sớm không phải người kia hắn quen thuộc!
Uy thế của hắn, ngay cả võ đạo tông sư cũng cần chủ động lấy lòng!
"Con người có lẽ sẽ thay đổi, nhưng ta chưa quên ai là bằng hữu của ta, ai là kẻ địch của ta."
Tô Dịch uống một ngụm rượu, thuận miệng nói.
Phong Hiểu Phong gật gật đầu, có chút tự giễu nói: "Ta lúc trước còn lo lắng, ngươi lần này nếu muốn đi báo thù, sợ là lấy trứng chọi đá, nhưng bây giờ xem ra, là ta quan tâm lung tung rồi."
Tô Dịch vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: "Được rồi, không nói những thứ này nữa, chờ sáng mai, chúng ta liền đổi chỗ ở, sau đó ta giúp ngươi trị liệu hai chân, thuận tiện cũng dạy Hiểu Nhiên tu hành."
"Trị liệu hai chân?"
Phong Hiểu Nhiên là người đầu tiên kích động lên, đứng dậy tới trước người Tô Dịch, nói,"Tô Dịch ca ca, ca ca muội thật sự còn có thể khôi phục sao?"
Đôi mắt xinh đẹp thâm thúy của thiếu nữ tràn đầy hào quang sáng ngời, tràn ngập chờ đợi.