Chương 2239: Giết vào Thương Huyền (1)
Chương 2239: Giết vào Thương Huyền (1)
Ánh mắt hắn từ trên khuôn mặt đám người A Thương, Văn Linh Tuyết, Trà Cẩm, Ninh Tự Họa lần lượt đảo qua, đạo tâm vốn bị lửa giận cùng sát khí tràn ngập, cuối cùng thả lỏng một ít.
Một câu, mọi người như ở trong mộng mới tỉnh.
"Tô Dịch ca ca, thì ra thật là ngươi! Lúc trước ta còn cho rằng vị thần tiên nào trên trời hạ phàm, tới cứu chúng ta cơ."
Văn Linh Tuyết hoan hô, giọng thanh thúy, ngay lập tức xông lên trước.
Ở trước kia, nàng sẽ không chút do dự ôm lấy Tô Dịch, bởi vì lúc trước ở thành Quảng Lăng Văn gia, nàng đã quen với loại hành động vô cùng thân thiết này.
Nhưng lúc này, khi tới phụ cận Tô Dịch, lại không tránh khỏi do dự một phen.
Tô Dịch cười xoa đầu thiếu nữ, trong lời nói tràn đầy yêu thương, ôn hòa nói: "Linh Tuyết trưởng thành rồi, bắt đầu biết nam nữ thụ thụ bất thân."
Văn Linh Tuyết cắn cắn bờ môi hồng lấp lánh, đột nhiên vươn cánh tay ngọc, ôm chặt lấy Tô Dịch, cái đầu nhỏ vô cùng thân thiết dán ở trên ngực Tô Dịch, giọng thanh thúy vui vẻ nói: "Tô Dịch ca ca, ở trước mặt ca, muội sẽ không tị hiềm đâu!"
Thiếu nữ thanh tú xinh đẹp, thân thể mềm mại thon dài, linh lung hấp dẫn, mái tóc quanh quẩn mùi thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan.
Khí tức quen thuộc đó, khiến trong lòng Tô Dịch đạt được an ủi thật lớn.
Vô luận ở trước khi hắn thức tỉnh ký ức kiếp trước, hay là sau đó, cô em vợ cũ trước mắt này, vẫn luôn thật lòng đối tốt với hắn.
Chưa bao giờ thay đổi.
Mà ở trong lòng Tô Dịch, Văn Linh Tuyết tựa như muội muội, khiến người ta yêu thương.
Trước mắt bao người, Văn Linh Tuyết cũng xấu hổ quá thân cận với Tô Dịch, rất nhanh liền buông tay, rụt rè đứng ở một bên Tô Dịch.
"Tô đạo hữu, xa cách một năm có thừa, chưa từng ngờ được ngươi đã đặt chân Hoàng cảnh, thật đáng mừng."
A Thương tiến lên chào.
Tô Dịch bấm tay bắn ra, một bình đan dược cách không đưa cho A Thương, ôn hòa nói: "Đừng nói những lời hàn huyên này, mau đi chữa thương."
A Thương ngẩn ra một phen, sau đó cười gật đầu đáp ứng.
Ánh mắt Tô Dịch đảo qua đám người Ninh Tự Họa, Trà Cẩm, nói: "Các ngươi cũng tạm thời ở lại chỗ này trước, nghỉ ngơi một phen cho tốt, đợi ta đi Côn Ngô Diệp thị một chuyến, cứu trở về đám người Tâm Chiếu cô nương, Nguyên Hằng, chúng ta mới tụ tập một phen."
Từ trong trí nhớ thần hồn Diệp Vân Giáp, khiến Tô Dịch tìm hiểu được, sớm từ hôm trước, những con tin kia bị cường giả Diệp thị bắt, đều đã bị đưa đi Thương Huyền giới.
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều rùng mình, ý thức được bây giờ còn chưa phải thời điểm ăn mừng đoàn tụ.
Vù!
Tô Dịch lấy tay chộp một cái, mang Thương Huyền Xã Tắc Đồ rơi ở cách đó không xa cách không bắt đến trong tay, bàn tay lau một cái, dấu ấn ý chí tổ tiên Diệp thị để lại trong bảo vật này bị dễ dàng lau đi.
Theo tâm niệm Tô Dịch khẽ động, Ứng Khuyết bị nhốt trong bảo vật này lập tức thoát vây.
Thân thể hắc giao dài hơn mười trượng của hắn chồng chất vết thương, máu thịt mơ hồ, vô cùng thê thảm.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Dịch, lão hắc giao này kích động thất thanh nói: "Tô tiên sinh! ?"
Tô Dịch phất tay áo bào, đưa qua một lọ đan dược, ôn hòa nói: "Chữa thương trước."
"Vâng!"
Ứng Khuyết một lần nữa biến ảo thành hình người, hai tay tiếp nhận đan dược.
"Hạ hoàng, chúng ta bây giờ đi Thương Huyền giới."
Tô Dịch không tính trì hoãn thời gian.
Một là vướng bận an nguy của đám người Văn Tâm Chiếu, Nguyên Hằng, thứ hai là một bầu hận ý cùng sát khí còn chưa từng thật sự phát tiết.
"Được!"
Hạ hoàng sảng khoái đáp ứng.
Sau khi kiến thức được chiến lực có thể xưng là khủng bố của Tô Dịch, lo lắng trong lòng hắn sớm đã quét sạch, trước mắt lo lắng nhất, chính là các tộc nhân hoàng thất kia bị Côn Ngô Diệp thị bắt.
Như là con gái hắn Hạ Thanh Nguyên, Ông Cửu, Thủy Thiên Kỳ vân vân.
"Các ngươi tạm thời ở lại vực Vẫn Tinh này, yên tâm, các cường giả Côn Ngô Diệp thị ở lại Thương Thanh đại lục, đã chỉ còn lại có mấy tên gà đất chó ngói không chịu nổi một đòn, không cần để ý."
Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía đám người A Thương, nhẹ nhàng dặn dò.
Mọi người đều ùn ùn gật đầu đáp ứng.
Lúc này, Tô Dịch và Hạ hoàng cùng nhau khởi hành rời khỏi.
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người bọn họ biến mất, A Thương nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí đục, lẩm bẩm: "Tô đạo hữu trở nên càng ngày càng mạnh rồi, quả thật là kẻ sĩ cách biệt ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
"Không sai, lúc trước Tô đạo hữu cho dù thu liễm khí tức trên người, nhưng không biết vì sao, khi ta đối mặt hắn, trong lòng lại có kính sợ cùng áp lực không ngăn được, như đang đối mặt tiên thần trên trời."
Ninh Tự Họa có cảm khái mà lên tiếng.
"Đây là chênh lệch trên cảnh giới, tựa như con nai gặp hổ, trời sinh sẽ cảm thấy sợ hãi."
Ứng Khuyết cũng có loại cảm thụ này, rất tán đồng.
"Nhưng ta vì sao chưa cảm nhận được, hơn nữa... Ta cũng chưa phát hiện Tô Dịch ca ca dọa người bao nhiêu mà."
Văn Linh Tuyết chớp đôi mắt trong veo như nước, vẻ mặt khó hiểu.
"Đó là lòng ngươi có chỗ thuộc về, chưa từng thật sự cảm nhận."
A Thương mỉm cười.
Trà Cẩm thì ở trong lòng lẩm bẩm,"Công tử hắn... quả thực đã không giống với trước kia, càng thêm siêu nhiên cùng xuất trần, nhưng mặc kệ tu vi cao bao nhiêu, tính tình công tử trái lại vẫn giống như trước đây..."