Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 225 - Chương 225: Tụ Khí Chi Diệu Chư Khiếu Thành Linh (1)

Chương 225: Tụ khí chi diệu chư khiếu thành linh (1) Chương 225: Tụ khí chi diệu chư khiếu thành linh (1)

Lấy tu vi của nàng, căn bản không xứng trở thành nội môn đệ tử.

Thậm chí có nội môn đệ tử tự mình ra mặt, điểm danh muốn khiêu chiến Văn Linh Tuyết.

Kết quả...

Trong ba chiêu, vị nội môn đệ tử này liền bị đánh gục.

Văn Linh Tuyết từ đó chiến một trận thành danh, cũng bằng trận này chứng minh thực lực của mình, kéo theo những dị nghị kia cũng theo đó tiêu tán.

Thẳng tới bây giờ, Văn Linh Tuyết nghiễm nhiên trở thành nhân vật phong vân trong nội môn đệ tử.

Cái này không chỉ vì tu vi của nàng, còn bởi vì nàng phong tư tuyệt đại, dung mạo cực xuất chúng, như tiên tử trong tranh, ép nữ tử đồng môn khác đều ảm đạm thất sắc.

"Ài!"

Hồi lâu sau, Lý Mặc Vân thở dài.

Hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện, Tô Dịch người ở rể này không chỉ có Văn Linh Chiêu thê tử trong trẻo lạnh lùng cô tuyệt, phong tư tuyệt tú như vậy, nghe nói ngay cả Văn Linh Tuyết cũng thích hắn tỷ phu này...

Càng nghĩ tiếp, trong lòng Lý Mặc Vân lại càng phát nghẹn, cả người đều không ổn. ...

Ngõ Ngọc Xuân.

Sào huyệt Mãnh Hổ bang.

Nhìn máu tanh đầy đất, bang chủ Lữ Thuyên cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, tay chân rét run.

Nòng cốt quan trọng trong bang, thế mà bị giết bảy tám phần!

Mà sau khi từ trong miệng thủ hạ biết được một ít tình hình sự việc, trên mặt Lữ Thuyên tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng.

"Chuyện này, thế mà lại là bởi chúng ta bắt một con nhỏ sinh hoạt ở ngõ Dương Liễu dẫn tới?"

Ngõ Dương Liễu, lăn lộn nơi đó là một đám quỷ nghèo tầng dưới chót quận thành Vân Hà!

Mỗi kẻ đều lay lắt sống như con kiến, đều tầm thường, dù mang bọn họ giết sạch, sợ cũng không dẫn lên sóng gió gì.

Nhưng bây giờ, chỉ là bắt một tiểu nha đầu ngõ Dương Liễu mà thôi, lại khiến Mãnh Hổ bang bọn họ thương vong thê thảm nặng nề, điều này làm Lữ Thuyên nhất thời cũng có chút không dám tin.

"Tra ra hung thủ là ai hay chưa?"

Hồi lâu, Lữ Thuyên xanh mặt hỏi.

Các thuộc hạ phụ cận đều đồng loạt lắc đầu.

Một người trong đó do dự nói: "Bang chủ, theo chúng ta biết, ca ca của tiểu nha đầu đó trước kia là ngoại môn đệ tử Thanh Hà kiếm phủ."

Sắc mặt Lữ Thuyên nhất thời thay đổi.

Mắt thấy hắn sắp nổi giận, người nọ vội vàng nói: "Bang chủ bớt giận, ca ca của tiểu nha đầu sớm là tên tàn phế vô dụng, hơn nữa ở nửa năm trước, đã bị Thanh Hà kiếm phủ vứt bỏ, không quyền không thế, so với dân chúng tầm thường cũng không bằng."

Vẻ mặt Lữ Thuyên lúc sáng lúc tối nói: "Tra! Nhất định phải điều tra rõ gần đây ai từng tiếp xúc với một đôi huynh muội này! Thù này tuyệt không thể cứ như vậy là xong, chờ điều tra xong, ta sẽ tự mình đi cầu Ngũ Thiên Hạo Ngũ lão gia tử ra mặt!"

Ngũ Thiên Hạo.

Bá chủ thế lực ngầm vùng tây nam quận thành Vân Hà, được các bang phái tôn sùng là người đứng đầu, một vị đại nhân vật hắc đạo vang dội.

"Vâng."

Đám thuộc hạ Mãnh Hổ bang kia đều mồm năm miệng mười đáp ứng, vẻ mặt phấn khởi, bẻ tay rôm rốp.

"Nhớ kỹ, chỉ là điều tra tin tức, tuyệt đối không thể rút dây động rừng!"

Lữ Thuyên không yên tâm, lại dặn dò một lần.

Đối thủ lần này một người cũng có thể giết Mãnh Hổ bang bọn họ tan tác, nhất định không có khả năng là nhân vật bình thường.

Lữ Thuyên không ngu, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cứng đối cứng. ...

Sáng sớm hôm sau.

Vùng trung tâm khu vực tây nam quận thành Vân Hà.

Hoàng Càn Tuấn điều khiển xe ngựa, chở Tô Dịch, Phong Hiểu Phong và Phong Hiểu Nhiên cùng nhau, rẽ ngang rẽ dọc chạy vào trong một ngõ tên là "Hồ Lô".

Hồ lô, đồng âm với phúc lộc.

Hộ gia đình trong ngõ Hồ Lô này, đều là một ít hạng người gia cảnh giàu có.

Hoàng Càn Tuấn đêm qua hào sảng tung ra ba vạn lượng bạc, ở trong ngõ mua một tòa đình viện diện tích cực lớn.

Đình viện này gạch xanh ngói lớn, rừng trúc thấp thoáng, có năm chỗ sương phòng, các loại bài trí đầy đủ mọi thứ.

Trong đình viện trồng cây lựu, cây táo, cây hạnh vân vân, đều ba mươi năm tuổi trở lên, cao lớn rập rạp, xanh biếc uốn lượn.

Ngoài ra, còn có luống rau, giếng đá, vườn hoa, dây leo, sân đá, bể cá, hồ sen vân vân các cảnh trí, hoàn cảnh cực kỳ thanh u an bình.

Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Dịch không khỏi gật gật đầu, nói: "Coi như không tệ."

Hoàng Càn Tuấn vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt Tô Dịch nhất thời âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

May mắn, cả đêm hôm qua không tốn công vô ích!...

Chuyết An tiểu cư.

Đây là tên Tô Dịch đặt cho chỗ ở mới.

Chuyết là chất phác.

An là tĩnh hòa.

Đối với chỗ ở mới này, Phong Hiểu Nhiên rất vui vẻ, bóng người thon thả yểu điệu đó của nàng chạy tới chạy lui ở trong đình viện, giống con bướm nhẹ nhàng vui vẻ.

Trong đôi mắt to thâm thúy tràn đầy vui sướng.

Phong Hiểu Phong cũng rất vui.

Chìm nổi trong thế tục, ai có thể không thích ở trong đình viện lộ ra khí tức thanh quý bực này?

So với ngõ Dương Liễu hắn cùng muội muội từ nhỏ sinh sống, hoàn toàn là một trời một vực, tựa như hai thế giới khác nhau.

Hoàng Càn Tuấn chỉ huy một đám gã sai vặt tay chân lanh lẹ, đang khuân vác các loại đồ gia dụng cùng vật phẩm thiết yếu cuộc sống vừa mua về.

Tô Dịch thì lười biếng ngồi ở trên ghế mây trong một đình tránh nắng bò đầy cây tử đằng la, thích ý híp mắt.

"Bên người vẫn là thiếu mấy kẻ hầu hạ."

Trong lòng Tô Dịch có chút tiếc nuối.

Lúc thả lỏng nghỉ ngơi, bên cạnh làm có thị nữ khí chất mềm mại pha trà, có thị nữ bàn tay như ngọc bóp vai đấm lưng, có người hầu chơi đàn xinh đẹp, tài nghệ siêu phàm đánh đàn...
Bình Luận (0)
Comment