Chương 2465: Quan chủ? (2)
Chương 2465: Quan chủ? (2)
Giống như gió tám phương ập tới, cũng không vượt qua được ngọn núi này!
Vô thanh vô tức, hai hàng nước mắt trong suốt từ trong đôi mắt sáng của Thanh Đường tràn mi mà ra, tràn qua khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt như tờ giấy.
Lúc trước, nàng cao ngạo, bễ nghễ, cường thế, cho dù bị thương nặng, vết thương chồng chất, cho dù bị châm chọc chê cười, cho dù không ai viện trợ, nàng cũng căn bản không để ý, ánh mắt kiên định mà bình tĩnh, chưa từng có chút dao động.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy một bóng lưng tuấn tú kia cách mình gang tấc, lại không che giấu được tình cảm trong lòng nữa.
Hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơi như mưa.
"Sư tôn... Ngài..."
Thanh Đường mở miệng, cho dù hết sức áp chế cảm xúc trong lòng, thanh âm lại mang theo một tia nức nở.
"Lúc trước ta không ra tay, là trong lòng giãy giụa lặp đi lặp lại, không xác định nên đối đãi ngươi như thế nào, mà bây giờ, ta nghĩ thông rồi."
Tô Dịch chưa quay đầu, nhưng đã phát hiện bộ dáng rơi lệ kia của Thanh Đường phía sau, ánh mắt không khỏi nổi lên một tia thương tiếc, thanh âm cũng trở nên ôn hòa.
Hắn chưa nói nghĩ thông cái gì.
Thanh Đường cũng chưa hỏi, nước mắt vẫn như cũ không ngăn được chảy xuống, mà trên khuôn mặt tái nhợt đó của nàng hiện lên một nụ cười vui sướng phát ra từ trong lòng, khóe môi cũng không khỏi hơi nhếch lên.
Một tích tắc này, nàng đột nhiên cảm giác, cảm xúc che giấu trong lòng, bất đắc dĩ không thể nói ra miệng trong những năm tháng qua, đều bị dòng nước ấm nồng đậm đánh tan cùng tiêu mất.
Cho dù lúc này chết, nàng cũng sẽ không cảm thấy có tiếc nuối nữa!
Toàn trường tĩnh mịch, mọi người đều bị Tô Dịch đứng ra làm chấn động.
Trong lòng các đồ cổ kia không hiểu sao âm thầm thở phào một hơi, bọn họ đều rõ, Tô Dịch làm sư tôn của Thanh Đường nếu còn không ra tay, Thanh Đường rất có thể sẽ hoàn toàn đi vào hủy diệt.
Bọn Cẩm Quỳ như trút được gánh nặng, ai cũng kích động khó có thể khống chế được.
Hơn nữa khi nhìn thấy bộ dáng rơi lệ không ngừng đó của Thanh Đường, bọn họ các sư huynh sư tỷ này đều cảm thấy rất đau lòng.
Nên kích động cùng vui sướng cỡ nào, mới có thể khiến Thanh Đường không thể che giấu kích động cùng vui sướng trong lòng, ở trước mắt bao người nước mắt rơi như mưa?
"A, còn diễn tiết mục thầy trò tình thâm."
Tiểu thư Họa Tâm trai Nhược Hề cười nhạo, tràn đầy châm chọc.
Tô Dịch chưa để ý, ánh mắt hắn nhìn về phía Thợ may, nói: "Trước kia, quan chủ chưa hoàn toàn giết ngươi, nhưng về sau, ta sẽ."
"Thì ra, ngươi chung quy còn chưa trở thành quan chủ à..."
Thợ may không khỏi cười lên.
Lão tựa như nhìn thấu bí mật, cả người trở nên thoải mái, khuôn mặt già nua kia cũng hiện ra một nụ cười.
Hai người đối thoại, khiến người khác bên ngoài đều không hiểu ra sao, không rõ nguyên do.
Nhưng khi đoạn lời này rơi vào trong tai tiểu thư Họa Tâm trai Nhược Hề, lại như bị sét đánh, cả người cứng đờ, run giọng nói: "Thợ may đại nhân, ngài nói hắn... Hắn là... Quan chủ! ?"
Thanh âm đó lắp bắp, lộ ra bối rối cùng bất an khó che giấu được.
Cái này càng thêm làm người ta giật mình, quan chủ? Huyền Quân Kiếm Chủ khi nào lại có một thân phận mới khác?
"Không, hắn còn không phải, ngươi có thể như trước đây coi hắn là Tô Huyền Quân."
Thợ may chậm rãi nói: "Như vậy, ta cũng có thể hoàn toàn buông tay ra chân, không cần có bất cứ sự kiêng kị gì nữa."
Nói xong, khóe môi khô quắt của lão hiện lên một cái mỉm cười.
Ầm!
Trên bóng người gầy trơ xương kia của Thợ may như có một ngọn núi lửa thái cổ bùng nổ, uy thế chợt tăng vọt một mảng lớn.
Một mảng hào quang u lãnh hắc ám quỷ dị lặng yên che phủ mảng thiên địa này, khiến ban ngày giống như lập tức bị kéo vào đêm vĩnh hằng!
Một màn quỷ dị đó, khiến mọi người hoàn toàn sợ hãi.
Lúc trước, Thợ may chém ra lực lượng khủng bố, đã mạnh đến mức làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng ai có thể ngờ được, Thợ may giờ này khắc này, thực lực vậy mà lại tăng vọt một mảng lớn?
Không thể nghi ngờ, từ khi khai chiến đến bây giờ, Thợ may vẫn có sự giữ lại! !
"Ngươi đi một bên đợi, ta tới thu thập lão già này."
Tô Dịch thuận miệng dặn dò.
Thanh Đường lại khẽ lắc đầu, nước mắt trong đôi mắt sáng ngay lập tức bốc hơi hết, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh, nói: "Sư tôn, cái kinh hỉ cuối cùng này, đệ tử phải tự tay tặng cho ngài."
Tô Dịch nhíu mày.
Ngay lúc này, Thợ may khẽ cười một tiếng, nói: "Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, làm việc như thế, giết người cũng nên như thế. Tô Huyền Quân, ngươi đã không có cơ hội sống đến về sau."
Thanh âm còn đang quanh quẩn, bóng người Thợ may biến mất tại chỗ.
Ầm!
Trong thiên địa bóng tối như đêm, ánh sáng như bị hoàn toàn cắn nuốt.
Mà khí tức của Thợ may, vậy mà lại hoàn toàn biến mất!
Hơn nữa, một tích tắc này tầm nhìn của Tô Dịch một mảng tối đen, lục thức như bị ngăn cách, không cảm giác được bất cứ cảnh tượng nào nữa.
Cho dù vận dụng thần thức cũng không có ích gì!
Biến cố bất thình lình, làm thân thể Tô Dịch chợt căng thẳng, lưng phát lạnh.
Không chút do dự, hắn trực tiếp vận dụng thủ đoạn mạnh nhất, trong thức hải như sôi trào, hoàn toàn đánh thức Cửu Ngục Kiếm.
Một luồng lực lượng tối nghĩa thần bí theo đó từ Cửu Ngục Kiếm khuếch tán ra.
Còn chưa đợi Tô Dịch ra tay, một tích tắc này, một tiếng kiếm ngân leng keng chợt nổ vang, giống như phượng hoàng non cất tiếng hót, kích động cửu thiên.