Chương 247: Không báo cừu này uổng làm cha người (1)
Chương 247: Không báo cừu này uổng làm cha người (1)
Một căn phòng khác.
Tô Dịch cẩn thận đánh giá linh kiếm trong tay.
Hồi lâu, bên môi không khỏi nổi lên một tia hài lòng.
Cuối cùng có một thanh kiếm tiện tay.
Lần này luyện kiếm, mang toàn bộ linh tài của hắn tiêu hao hơn nửa, chỉ riêng Thanh Lân Hàn Thiết, đã hao phí nhiều tới tám cân.
Hơn nữa ở thời điểm cuối cùng luyện kiếm, hắn càng lấy tinh huyết bản thân làm vật dẫn, ở thân kiếm khắc một đạo sắc lệnh tối nghĩa huyền bí.
Sắc lệnh này tên "Thải Huyền", ngụ ý thải hiệt (hái) thiên địa huyền diệu để ngự nó.
Đây vốn là một loại sắc lệnh luyện khí của đạo môn, khắc lên kiếm, chẳng khác nào giao cho kiếm một thuộc tính độc đáo.
Ví dụ như có được sắc lệnh "Thải Huyền", khi xuất kiếm, có thể dẫn dắt cùng ngự dụng thế của thiên địa vạn vật.
Mà khi giấu kiếm vào vỏ, linh kiếm lúc nào cũng đều có sắc lệnh "Thải Huyền" để dẫn dắt khí huyền diệu tự do trong thiên địa để nuôi dưỡng.
Là huyền diệu nhất.
Đáng nhắc tới là, sắc lệnh là do phù lục sáng tác thành, chia làm rất nhiều loại, như là luyện dược, luyện khí, chiến đấu, bói toán, phi độn... Đều có sắc lệnh khác nhau có thể ngự dụng.
Ở trong mắt đạo môn, sắc lệnh được gọi "thụ lục" .
Trong mắt Phật môn, sắc lệnh được gọi "pháp chỉ" .
Trong mắt nho gia, sắc lệnh được gọi "sắc dụ" .
Trong mắt ma tu, thì coi sắc lệnh là "bí chú" .
Nhưng mặc kệ xưng hô như thế nào, đều có thể gọi chung là sắc lệnh, đều do phù lục chi đạo tối nghĩa thần bí để sáng tác.
"Kiếm này đã có thể ngự lực lượng thiên địa huyền cơ, liền gọi 'Ngự Huyền' đi."
Tô Dịch khẽ vuốt thân kiếm, thấp giọng lẩm bẩm.
Keng!
Ngự Huyền kiếm khẽ ngân lên, tràn đầy linh tính.
Đây là linh khí thật sự, hoàn toàn khác với Trần Phong kiếm chỉ có một tia linh tính, uy lực cũng cách biệt một trời một vực.
Hơn nữa có Thải Huyền sắc lệnh, khiến Ngự Huyền kiếm cũng hoàn toàn phân chia ra với linh khí bình thường khác.
Mang Ngự Huyền kiếm thu vào trong gậy trúc, Tô Dịch không trì hoãn thời gian, bắt đầu tu luyện.
Về phần Trần Phong kiếm, vẫn chưa bị hắn bỏ qua, mà là giấu ở trong mặc ngọc bội.
Kiếm này là thanh kiếm đầu tiên hắn chuyển thế tới nay tự tay đúc, tuy là vật phàm, lại có ý nghĩa không tầm thường.
Ta vào phàm trần, lệ tâm như phong!
Đây là khởi điểm kiếm đạo kiếp này của Tô Dịch, đợi hắn ngày khác trèo lên đỉnh kiếm đạo, kiếm này cũng chắc chắn bởi tên Tô Dịch hắn, mà có được ý nghĩa không thể thay thế!
Dưới bóng đêm tương tự.
Quận thủ phủ.
Tần Phong hoảng hốt như chó nhà có tang, mang theo oán hận tràn ngập, đi vào thư phòng của phụ thân Tần Nhược Uyên.
Tần Nhược Uyên tuổi gần năm mươi, tướng mạo lại tỏ ra rất trẻ tuổi.
Hắn tùy ý ngồi ở trước bàn sách, mặc một bộ trường bào rộng, nho nhã lỗi lạc.
Khi Tần Phong quỳ rạp dưới đất, mang theo phẫn nộ nói xong tình huống sự việc, vẻ mặt Tần Nhược Uyên chưa từng có một tia biến hóa, thong dong mà bình tĩnh, trong tay còn thưởng thức một cây như ý* bạch ngọc tạo hình thành.
* 1 loại đồ vật thường có 2 đầu to, ở giữa nhỏ, làm từ ngọc
Chẳng qua sống lưng hắn lại ngồi thẳng lên, khiến hắn vô hình trung có thêm một sự uy nghiêm to lớn.
"Phụ thân, còn xin ngài làm chủ cho con!"
Tần Phong dập đầu dưới đất.
"Nói xong rồi?"
Tần Nhược Uyên hỏi, vẻ mặt không buồn không vui.
Kẻ lòng có trống đánh mà mặt như hồ nước lặng, có thể làm thượng tướng quân!
Không thể nghi ngờ, Tần Nhược Uyên vị quận thủ này nắm giữ quyền to mười chín thành quận Vân Hà, lòng dạ sâu, xa không phải kẻ tầm thường có thể sánh bằng.
Tần Phong ngẩng đầu nhìn phụ thân một cái, trong lòng không hiểu sao phát lạnh, lửa giận cùng hận ý toàn thân cũng mất đi hơn phân nửa.
Tần Nhược Uyên nhẹ nhàng vuốt ve cây như ý trong tay, giọng điệu bình thản,"Cũng trách ta mấy năm nay bận xử lý các loại việc vặt vãnh, lơ là quản giáo đối với ngươi, mới khiến ngươi bất kham như vậy, toàn thân dính đầy ương ngạnh kiêu ngạo, xương cốt lại mềm nhũn như bùn."
Tần Phong cả người run rẩy nói: "Phụ thân, việc tối nay, căn bản không phải con gây chuyện, mà là..."
Phành!
Tần Nhược Uyên hung hăng nện ngọc như ý trong tay ở trên mặt đất trước người Tần Phong, chia năm xẻ bảy, mảnh vụn ngọc thạch bắn ở trên mặt Tần Phong.
Cả người hắn run rẩy, rõ ràng bị dọa, ngơ ngác nhìn về phía phụ thân.
Vẻ mặt Tần Nhược Uyên bình tĩnh như cũ, thanh âm không chút gợn sóng nói: "Ta cả đời này, hận nhất người tìm cớ tự mình giải vây, ngươi thân là con trai Tần Nhược Uyên ta, thế mà cũng vô năng như vậy, thực sự làm ta thất vọng."
Tần Phong kinh hoảng bất an.
"Mà thôi, chung quy là ta kẻ làm cha này lơ là quản giáo đối với ngươi, hôm nay ta liền không trách móc nặng nề trừng phạt ngươi nữa."
Tần Nhược Uyên day day mắt, khẽ thở dài một tiếng, nét mặt cũng mang theo một chút thương tiếc.
Hổ dữ không ăn thịt con, huống chi đứa con trước mắt bất kham nữa, chung quy cũng là giống nòi Tần Nhược Uyên hắn?
"Phụ thân... Con sai rồi!" Tần Phong dập đầu dưới đất, cay đắng mở miệng,"Tối nay là con khiến ngài mất mặt!"
Tần Nhược Uyên phất phất tay: "Ngươi đứng lên đi."
Thẳng đến lúc Tần Phong đứng dậy, ánh mắt hắn thâm trầm, nhẹ nhàng nói: "Phong Nhi, ngươi phải nhớ, việc thế gian này, vô luận đúng sai, căn bản không cần để ý. Chỉ cần thắng, ngươi chính là đúng, nếu thua, ngươi chính là sai."
"Cái này gọi là được làm vua thua làm giặc."