Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2485 - Chương 2485: Chịu Nhục, Khai Khiếu, Kiếp Tới (1)

Chương 2485: Chịu nhục, khai khiếu, kiếp tới (1) Chương 2485: Chịu nhục, khai khiếu, kiếp tới (1)

"Giữa chúng ta cùng tu sĩ sâu trong tinh không, thiếu chỉ là một con đường cao hơn so với con đường huyền đạo mà thôi! Căn bản không cần kiêng kị bọn họ!"

Có nhân vật thế hệ trước cảm xúc dâng trào.

Theo tin tức lan truyền, làm bọn họ hiểu biết được rất nhiều bí mật, rốt cuộc rõ, ở chỗ cao hơn của con đường huyền đạo kia, còn có một cái Đăng Thiên Chi Lộ!

"Tục truyền, Huyền Quân Kiếm Chủ đã mang bí mật Đăng Thiên Chi Lộ truyền thụ các đồ cổ Hoàng Cực cảnh đương thời, có thể đoán được, về sau Đại Hoang chúng ta, chắc chắn sinh ra tồn tại Giới Vương cảnh!"

Có người tràn ngập chờ mong.

"Không hổ là Tô đại nhân, đây mới là đại khí phách, đại trí tuệ thật sự! Phóng mắt cổ kim, nhìn khắp thiên hạ, không ai có thể bằng được! Hẳn có thể coi là thần thoại số một cổ kim!"...

Ở trong những tiếng nghị luận ồn ào huyên náo đó, cũng có người ngửi được hương vị nguy hiểm.

"Chớ cao hứng quá sớm, các thế lực sâu trong tinh không kia gặp hạn ngã đau như vậy, sao có thể nén giận?"

"Bọn họ sớm hay muộn sẽ ngóc đầu trở lại!"

"Đến lúc đó, uy danh Tô đại nhân càng lớn, gặp trả thù liền nhất định càng nghiêm trọng!"

"Dưới cái tổ bị đổ, làm sao có trứng lành, nếu Tô đại nhân thua, thiên hạ Đại Hoang chúng ta nhất định cũng sẽ gặp biến động lớn..."

Mà ở lúc bên ngoài ồn ào huyên náo, Thái Huyền động thiên thì tràn ngập cảnh tượng yên tĩnh.

Tô Dịch đang bế quan, bọn Cẩm Quỳ, Vương Tước cũng đều đang tu hành.

Trên thực tế, đối với tu sĩ mà nói, ở sinh mệnh dài đằng đẵng của bọn họ, bế quan tu luyện mới là cảnh bình thường vĩnh hằng.

Tô Dịch đã mang bảo vật trong kho báu của Thái Huyền động thiên, phân biệt ban cho các môn hạ đệ tử.

Đồng thời, còn phân biệt cho bọn Cẩm Quỳ một món Huyền Hoàng bí bảo, dùng cho tu hành.

Ở phương diện này, Tô Dịch chưa bao giờ có bất cứ tư tâm gì.

Thời gian như nước, vội vàng trôi qua.

Rất nhanh đã trôi qua hai tháng thời gian.

Thiên hạ Đại Hoang đã dần dần khôi phục yên tĩnh và bình hòa ngày xưa.

Chỉ có các đỉnh cấp đạo thống đương thời đều rõ, một cơn bão đến từ sâu trong tinh không kia, sớm hay muộn sẽ thổi quét Đại Hoang!

Ai cũng không cách nào đoán trước, cơn bão này sẽ khủng bố bao nhiêu.

Nhưng từng đỉnh cấp đạo thống đều đã bắt đầu chuẩn bị trước, làm đủ tính toán cho trường hợp xấu nhất.

Mà Tô Dịch, trải qua hai tháng thời gian tu luyện, cả thảy luyện hóa hết bốn món Huyền Hoàng bí bảo, một hơi mang tu vi của mình rèn luyện đến Huyền U cảnh hậu kỳ!

Hơn nữa, cách trình độ viên mãn cũng chỉ kém một tia!

"Còn sót lại bốn món Huyền Hoàng bí bảo..."

Trong động phủ, Tô Dịch từ trong ngồi thiền tỉnh lại, nhíu mày.

Theo tu vi tăng lên, hắn phải luyện hóa càng nhiều Huyền Hoàng Mẫu Khí hơn, mới có thể làm tu vi vẫn giữ được tăng lên cùng lột xác cực điểm nhất.

"Nếu là lúc đặt chân Huyền Hợp cảnh, thiếu Huyền Hoàng Mẫu Khí, sợ là chỉ có thể tới Tiên Vẫn Cấm Khu một chuyến..."

Tô Dịch thầm nghĩ.

Ngay tại lúc hắn suy nghĩ, ngoài động phủ đột nhiên vang lên thanh âm tỏ ra hơi nôn nóng của Cẩm Quỳ:

"Sư tôn, không ổn rồi, đệ tử vừa thu được tín phù cầu cứu đến từ nhị sư huynh, nhị sư huynh nghi là gặp phải một hồi biến cố nguy hiểm tới tính mạng!"...

Ngoài động phủ.

Tô Dịch từ trong tay Cẩm Quỳ tiếp nhận một khối phù đưa tin.

Trong phù đưa tin khắc một hàng chữ:

Sư muội, nếu sư tôn có một ngày có thể còn sống trở về, thì nói cho sư tôn, đệ tử đi theo 'Mạnh lão tiền bối' của thư viện Thiên Huyền vân du tinh không, cuộc đời này sẽ không trở lại nữa.

Nếu sư tôn hỏi nguyên do, thì nói...

Chữ viết đến đây, đột nhiên kết thúc.

Chỉ xem nội dung, không giống như đang cầu cứu, ngược lại như là đang từ biệt.

Nhưng một hàng chữ viết này lại cực ngoáy, hơn nữa còn chưa viết xong, điều này tỏ ra không tầm thường.

Tô Dịch nhíu mày.

Hắn trước khi trở về Đại Hoang, từng tới Thiên Huyền giới, chuyên môn tới thư viện Thiên Huyền đi tìm Cảnh Hành.

Về sau mới biết, Cảnh Hành rất sớm trước đó đã theo lão sâu thèm, ra bên ngoài du lịch, đến nay bặt vô âm tín.

Nhưng ai ngờ, hôm nay lúc này, lại đột nhiên nhận được một khối phù đưa tin lộ ra khác thường như vậy, điều này làm Tô Dịch lập tức ý thức được, sự việc không đúng!

"Nhị sư huynh hẳn là gặp phiền toái nguy hiểm tính mạng, tự biết vô vọng cầu sinh, mới sẽ vội vàng viết như vậy."

Vẻ mặt Cẩm Quỳ đầy lo lắng, nói: "Mà hắn làm như vậy, rất có thể là không muốn để chúng ta đi cứu viện."

Tô Dịch khẽ gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai, mặc cho ai đột nhiên nhận được phù đưa tin như vậy, nhìn thấy chữ viết như vậy, đều đại khái có thể đoán ra, nhị sư huynh ngươi bên kia xuất hiện tình huống."

Sau đó, hắn khẽ thở dài: "Con mọt sách này, vẫn là như trước kia, ngay cả nói dối cũng vụng về như vậy."

"Sư tôn, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu nhị sư huynh chẳng may..."

Không đợi Cẩm Quỳ nói xong, Tô Dịch đã ôn hòa ngắt lời nói: "Đừng hoảng, ta tự mình đi một chuyện, mặc kệ Cảnh Hành sống hay chết, chắc chắn mang hắn về."

Dứt lời, hắn cầm phù đưa tin, bóng người phá không mà đi. ...

Ở ngoài Đại Hoang, trong tinh không mênh mông, một thế giới vị diện lơ lửng.

Mà lúc này, đang có một hồi sát cục tiến hành.

"Tiền bối, ngài đi mau đi!"

Cảnh Hành thúc giục khàn cả giọng.

Hắn áo bào nhuốm máu, tóc tai bù xù, làn da trắng bệch trong suốt, khí cơ toàn thân suy yếu, ngã bệt dưới đất, không ngừng há mồm thở dốc.
Bình Luận (0)
Comment